Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-08-16 05:59:19
Lượt xem: 37
Một buổi sáng, đã kiểm tra xong hết hơn mười phụ nữ, sau đó Phó Trân viết sơ kết.
Sau khi ăn trưa, tiếp tục kiểm tra hơn mười người.
Lúc Phó Trân viết sơ kết, Mạc Như phụ trách truyền đạt ý của cô ấy cho các phụ nữ kia, bọn họ đều khá là nghe lời cô.
Mạc Như nói: “Điểm đầu tiên, đều phải vệ sinh kỹ, không tắm mỗi ngày ít nhất cũng phải tắm ba ngày một lần. Nhớ lời của bác sĩ, đàn ông cũng buộc phải vệ sinh, bởi vì nếu như bọn họ không sạch sẽ thì người bị bệnh là phụ nữ.”
Những người mặt dày thích nói chuyện tục tĩu bắt đầu cười hi hi ha ha, những người hơi ngại thì bắt đầu cúi đầu ừm ừm.
“Điểm thứ hai, có gì không khỏe thì đều phải nói với bác sĩ, kê thuốc cho mọi người, lấy thuốc rồi thì phải kiên trì uống mỗi ngày, uống theo liệu trình, dừng uống lúc khó chịu, không khó chịu thì thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Có người nhỏ tiếng nói làm gì có tiền bốc thuốc, không nỡ.
Mạc Như cắt ngang bọn họ: “Cô không có tiền uống thuốc thì cô chịu, chịu đến lúc không trị được nữa hai chân duỗi ra hai mắt nhắm lại.”
Rõ ràng đáng lý ra phụ nữ sẽ sống thọ hơn đàn ông, nhưng mà rất nhiều con nít trong thôn đều không có mẹ từ nhỏ, rất nhiều người đều mất khi sinh đẻ hoặc bị bệnh phụ khoa nặng quá.
Thấy chiến sĩ thi đua nói nặng quá, những phụ nữ kia không dám lên tiếng nữa.
Mạc Như nói: “Có bệnh thì đến bệnh viện, cô đi không được, bây giờ chính phủ cho phúc lợi cho bác sĩ về quê, nếu như cô còn che giấu, thì chờ đến lúc bệnh nặng không thể chữa được, thì không trách người khác được nữa.”
Kết quả kiểm tra lần này thể hiện, rất nhiều phụ nữ trong thôn đều có bệnh phụ khoa, kinh nguyệt không đều là chuyện thường ngày, gần như một nửa, các bệnh viêm khác cũng không ít, thậm chí có người bị loét nặng và tử cung bị xệ.
Mạc Như nói nặng lời: “Không muốn tìm mẹ kế cho con mình, thì kiểm tra điều trị cho đàng hoàng.”
Lúc này người nào người nấy mới sợ hãi, đều vội nói mình chỗ này chỗ kia không thoải mái.
Tất nhiên, Phó Trân cũng không phải là vạn năng, chỉ có thể dốc hết sức kiểm tra một số dự án, nhắc nhở bọn họ cách phòng tránh…
Đối với những người phụ nữ trước đây không có kiến thức về chữa bệnh mà nói thì cũng đủ rồi.
Mạc Như nhìn thấy Phó Trân một mình quá bận rộn, đồng thời cũng muốn bồi dưỡng nhân tài cho thôn nên cô đề nghị Phó Trân chọn hai trợ lý để giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-534.html.]
Cho dù không hiểu chuyên ngành, nhưng lâm sàng và ứng dụng cũng là quen tay hay việc.
Phó Trân hỏi những người phụ nữ kia có kinh nghiệm cơ bản hay không, chỉ có mình Hà tiên cô là có thể giúp đỡ vì bà ta là một bà đỡ.
Phó Trân nhờ Hà tiên cô làm trợ lý giúp đỡ kiểm tra cho các phụ nữ, Mạc Như phụ trách dẫn dắt Trần Tú Phương ghi chép.
Mạc Như thấy Trần Tú Phương viết kết quả kiểm tra rất nhanh nhẹn nên bảo cô ta đi theo giúp Phó Trân, đội bàn bạc với nhau tính điểm công tác cho cô ta.
Liên tiếp kiểm tra bốn ngày, hơn một nửa số thành niên và phụ nữ đã được kiểm tra.
Lúc này, viện vệ sinh công xã cho người thông báo nhân viên vệ sinh của các đại đội đến công xã họp.
Mới sáng sớm, Phó Trân đã ngồi xe lừa chuyển giấy vệ sinh đến hợp tác xã để đến viện vệ sinh công xã họp.
Nội dung cuộc họp là các đại đội phải xây dựng phòng y tế, nhà vệ sinh, yêu cầu mỗi đại đội phải có một phòng y tế, ít nhất có một bác sĩ.
Tất nhiên, bác sĩ bệnh viện huyện thường đến cắm rễ, đại đội cần cử người học tập và đào tạo, có thể học các bác sĩ trước, sau đó đến bệnh viện huyện đào tạo và học tập theo định kỳ để nâng cao trình độ y tế.
Nhân viên của mỗi trạm cũng phải gánh vác trách nhiệm tuyển chọn những người có khả năng đào tạo trong thôn để họ đảm đương trọng trách của phòng y tế đại đội.
Trong cuộc họp, các nhân viên y tế cũng phát biểu ý kiến của mình và tìm hiểu tình hình sức khỏe của xã viên các đại đội.
Mấy ngày nay, có rất nhiều bác sĩ chỉ ngồi yên một chỗ, tùy tiện nói chuyện phiếm, đo huyết áp để đối phó với công việc, hoàn toàn không làm gì cả.
Nhất là một số bác sĩ nữ được cưng chiều từ bé, chê bai điều kiện phòng ở của đại đội tồi tàn, ăn thức ăn lợn, một ngày cũng không ở nỗi chứ đừng nói là làm gì.
Bọn họ đều phản đối khi nghe thấy Phó Trân báo cáo tình hình kiểm tra phụ khoa của phụ nữ ở đại đội Hồng Kỳ.
Có người cho rằng Phó Trân đang nói dối, những người phụ nữ ở nông thôn vừa dơ bẩn vừa hôi thối, làm sao cô ấy có thể kiểm tra cho bọn họ được?
Cũng có người cho rằng Phó Trân tùy tiện bịa đặt chỉ để ứng phó với nhiệm vụ mà thôi, không phải là thật.
Nhất là có vài người thường ngày ganh tỵ với cô ấy nên nói lời mặn lời nhạt.
Một bác sĩ nữ nội khoa tên Hà Mai là lợi hại nhất: “Phó Trân! Hồ sơ điều trị này là thật hay giả?”