Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:16:57
Lượt xem: 24
Chu Minh Dũ cười nói: “Chính là như vậy, ngày tháng còn dài mà, đừng gấp gáp.”
Mọi người: Ngày tháng còn dài là cái thứ gì?
Mạc Như mới đầu thích nghi với máy trước, không dám nhanh quá, dù gì máy mới cần sự hòa hợp, sự to nhỏ của mũi kim, sự lỏng chặt của linh kiện... đều liên quan đến việc làm.
Nhưng mà bởi vì trong lòng cô biết, quần áo đó sớm đã thành hình trong đầu nên khi may không hề tốn sức.
Hiện tại còn chưa có keo dán, cổ áo sơ mi sẽ không đủ cứng, sau khi giặt nước sẽ mềm. Mạc Như cũng có chuẩn bị, một số vải dư của vải bố, vải bông thô trước đó cô thu thập đều giữ lại, chính là để dùng làm cổ áo.
Lúc cô may đồ tập trung vô cùng, hoàn toàn không chú ý đến người xung quanh.
Những người kia xem xong một tốp còn không chịu đi, còn muốn xem, bị tốp người sau kéo đi để đổi người xem.
Bọn họ xem mê mẩn, còn thú vị hơn cả xem kịch năm mới.
Mạc Như bận rộn một chút, cảm giác cổ hơi mỏi, đứng dậy hoạt động một chút, vậy mà vừa đứng dậy quay người lại, nhìn thấy hai hàng người xếp thành hàng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Mạc Như ngây người ra, lập tức cảm thấy mình trở thành lão thái quân giả.
“Sỏa Ni, cô có mệt không, tôi bóp vai cho cô.”
“Sỏa Ni, cô có khát không, uống ngụm nước đi.”
Có người bưng chén trà của cô đến, cố tình qua sờ thử bình thủy vỏ sắt phần thưởng tiên tiến kia, đổ nửa chén nước nóng cho cô.
Mạc Như nhìn một vòng, không nhìn thấy Chu Minh Dũ: “Lúc nào rồi? Các người ở đây làm gì?”
Mọi người cười nói: “Không phải nhìn chiến sĩ thi đua đạp máy may may quần áo sao, đúng là thứ hiếm, nhìn thấy là thỏa mãn rồi.”
Mạc Như nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời tối cả rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi: “Ăn cơm nào, ăn cơm giao thừa nào. Năm mới đến rồi!”
Vừa nói ăn cơm, nghĩ thấy hôm nay có thịt có rau có màn thầu bột mì, rất nhanh, một đám người chạy mất.
Chu Viên Viên và Chu Diệu Hồng thấy bớt người rồi nên mạnh dạn bước vào.
Chu Diệu Hồng vừa vào nhà là nhìn thấy áo trên màu đỏ ca rô đang nằm trên bàn may, mảnh vải ban đầu đã được may lại với nhau, ra dáng một cái áo rồi, trong lòng ngay lập tức trở nên kích động.
“Sắp xong chưa?”
Chu Diệu Hồng nôn nóng lắm, sợ rằng hôm nay Mạc Như không làm ra cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-616.html.]
Mạc Như nhìn cô ta một cái: “Hiện tại may lại rồi, còn may nút với vắt sổ thì cô mang về tự làm là được.”
Không vắt sổ cũng được, nhưng mà nếu muốn mặc kỹ hơn, vắt sổ chắc hơn, không sứt chỉ.
Bởi vì không có máy vắt sổ, chỉ có thể vắt sổ thủ công, mọi người đều biết mũi may cơ bản này.
Mạc Như vận động một chút lại ngồi vào may tay áo.
Lúc Chu Diệu Hồng và Chu Viên Viên nhìn Mạc Như may tay áo, dưới chân không ngừng đạp lấy, kim của máy may kia cạch cạch lên xuống, làm người ta hoa hết cả mắt.
Còn tay trái Mạc Như giữ vải, tay phải dùng một cây kéo nhỏ đưa vào, cứ như vậy quay tay áo một vòng, tay áo may bên trên.
Hai người xem đều hô lên bất ngờ, cảm thấy giống như ảo thuật vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ráp tay áo là một điểm khó của may vá, nếu như ráp không tốt, thì tay áo đó không thoải mái và khó coi.
Vậy thì người dưới quê lúc may quần áo của mình, về cơ bản đều không tách tay, đều là tay áo liền, sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng mà quần áo không có hình dạng nên nhìn quê mùa, còn tốn vải, điểm tốt là có thể rộng rãi hoạt động thoải mái.
Ráp thêm tay áo bên còn lại, ráp cổ áo, một cái áo khoác ngắn đã thành hình, trông thời trang lắm.
“Đẹp thật!” Chu Viên Viên xem xong kích động: “Sỏa Ni, tôi cũng muốn nhờ cô làm giúp.”
Cô ta không nghĩ nhiều, cũng không màng đến một đồng hai hào đó nữa.
Mạc Như nói: “Vậy thì phải chờ rồi.”
Làm xong cái này cô cũng mệt rồi, áo của Chu Diệu Hồng làm xong, quần chỉ có thể chờ sau này.
Mạc Như cảm thấy sau này phải bồi dưỡng một đệ tử may quần áo, mình chỉ làm của nhà mình, của người khác không quan tâm.
Mạc Như cắt ngắn đầu chỉ quần áo, cho Chu Diệu Hồng mặc thử.
Chu Diệu Hồng căng thẳng đến mức đỏ cả mặt, hai mắt phát sáng lên, còn sợ áo bông của mình to quá không mặc vào được muốn cởi áo bông ra.
Mạc Như nói: “Không cần cởi, mặc thẳng áo bông là được, lúc xuân thu cởi áo bông cột một sợi thắt lưng.”
Còn có thắt lưng, mụn trên mặt Chu Diệu Hồng như đang phát sáng.
Mạc Như kêu cô ta mặc lên, đi lại xem thử, hiện tại hơi to một chút, dài một chút, nhưng mà có áo bông mặc ở trong không nhìn ra, chờ sau khi giặt xong sẽ rất vừa người.
“LÁt nữa ủi một chút cổ áo và vai áo là có hình dáng hơn nữa.”
Ủi quần áo hai người cũng biết, trong thôn có nhà cũng có bàn ủi, đốt đỏ lên rồi chèn khăn ướt ủi quần áo bên dưới một chút.
Mạc Như hiện tại không có bàn ủi, đương nhiên là không ủi cho cô ta được.