Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 668
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:01:10
Lượt xem: 13
Em cả và em hai lớn tuổi hơn chút, gia đình cũng cần lao động nên không thích hợp đi học nên chỉ còn mỗi Mạc Ưng Tập chịu trách nhiệm học hành.
Tự học cũng có thể biết chữ, nhưng không đi học, không qua trường lớp chính quy thì không thể lấy được văn bằng tốt nghiệp.
Không có văn bằng thì không thể dựa vào học vấn để tìm được công việc đàng hoàng.
Thời này, học xong những lớp đầu tiểu học, cuối bậc tiểu học thì có thể làm các kiểu như kế toán thôn, nếu học trung học cơ sở thì đến công xã làm việc vặt cũng không thành vấn đề. Muốn vào huyện lỵ tìm việc thì phải tốt nghiệp trung học phổ thông, trung cấp chuyên nghiệp có thể sắp xếp công việc rất tốt chứ chưa nói đến cao đẳng, đại học.
Trong thời đại này thi đỗ vào trường đại học thật sự rất hiếm thấy, thường thì cách bán kính mười mấy dặm mới có một sinh viên đại học, một khi được công bố sẽ chấn động khắp vùng, công xã hay huyện lỵ đều sẽ biểu dương, tuyên truyền.
Tuy nhiên muốn từ tiểu học thi vào trung học cơ sở thì không phải chuyện dễ dàng. Thông thường một lớp có ba mươi, bốn mươi học sinh, ba bốn người có thể đậu vào trung học cơ sở cũng không tệ rồi.
Từ một lớp trung học cơ sở ba mươi bốn mươi người có thể đậu trung học phổ thông khả năng cũng chỉ có một hai người. Tỷ lệ nhập học vào thời điểm này thấp đến đáng sợ, nhưng một khi có thể nâng lên thì vẫn là một lối đi rất tốt.
Cô và Chu Minh Dũ là người hiện đại, không có cách nào triệt để thay thế tư duy lúc này, hơn nữa có tuổi rồi không có cách nào tiếp tục học hành, cũng không thích hợp đến trường làm học sinh.
Nhưng Mạc Ưng Tập không giống vậy.
Về lâu dài, một đứa trẻ có thể đi học vẫn nên đến trường, dĩ nhiên cô và Chu Minh Dũ sẽ cố gắng chỉ dẫn, ràng buộc cậu bé. Cố gắng hết sức tránh những thứ không hay ho.
Đương nhiên lúc này đi học cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vào thời điểm này người đi học đều xuất thân từ những hộ gia đình giàu có như địa chủ, phú nông hay ít nhất cũng là trung nông, nếu không cơ bản không có tài lực và thời gian rảnh rỗi cho việc học.
Suy cho cùng, đi học là một điều rất xa xỉ.
Đi học không những phải tốn học phí, còn phải nộp nhiều loại phí khác, chuẩn bị phí sách vở, giấy bút.
Học phí tiểu học xấp xỉ năm đồng một năm, trung học cơ sở cần bảy, tám đồng, trung học phổ thông khoảng mười đồng. Đối với người nông dân, cả năm tiết kiệm không ra mười đồng. Quả thực là một khoản chi tiêu cực lớn, thật gánh không nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-668.html.]
Và vì nghèo nên quan niệm giáo dục của người nông dân không cao, cũng không có nhu cầu giáo dục cho nên những đứa trẻ đến trường khá ít.
Người nhà không ủng hộ việc học, điều kiện học ở trường cũng rất kém.
Đôi khi một xã chỉ có hai, ba trường tiểu học. Xã tốt hơn thì có một trường trung học, có xã không có trường thì lại sang xã khác học chung, nhưng toàn huyện chỉ có một trường trung học phổ thông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong điều kiện như vậy, một số trẻ phải đi bộ mười mấy dặm mới đến được trường tiểu học, hai mươi hoặc ba mươi dặm để đến trường trung học cơ sở, phổ thông trung học thì cần hàng chục dặm mới có thể đến nơi, thậm chí hàng trăm dặm cũng có.
Cho nên một đứa trẻ muốn đi học thì ba mẹ chúng phải xác định tư tưởng này trước, cũng phải kiếm điểm công tác, quản lý các khoản ăn uống, tiết kiệm tiền để trả các loại phí.
Nghe bảo phải đi học, Mạc Ưng Tập nói thẳng là không đi.
Cậu bé làm nũng với người trong nhà, nũng nịu trong lòng Thẩm Thục Quân, biểu thị không muốn rời xa gia đình và ba mẹ.
Mạc Như khịt mũi: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng làm trò nữa.”
Mạc Ưng Tập bĩu môi, không vặn vẹo nữa, bắt đầu nói lý: “Chị, em còn muốn kiếm điểm công tác.”
Mạc Như cười cậu: “Em có thể kiếm được bao nhiêu điểm công tác? Bây giờ học vẫn chưa muộn, với nền tảng của em học thẳng lên lớp hai cũng không thành vấn đề.”
Mạc Ưng Tập đáp: “Chị, đại đội chúng ta cũng không có trường tiểu học, đại đội Bắc Thành có nhưng phải đi bảy, tám dặm đường cơ.
Ái chà, em hiểu biết cũng nhiều đấy, còn biết đại đội Bắc Thành có trường học cơ. Mạc Như cười cười: “Đừng nói linh tinh, chị hỏi qua rồi, từ Bắc Thành đến thôn chúng ta cũng chỉ sáu dặm đường, tầm khoảng nửa tiếng, người ta mấy chục dặm còn phải đi kìa.”
Mạc Ưng Tập thấy chị sao mà cố chấp thế, nói thế nào cũng không xong... Ờ, không ăn dầu muối... không vào phải không.
Cậu lại sà vào vòng tay Mạc Thụ Kiệt, lý lẽ hùng hồn: “Ba, ba nói xem, đi học tốn rất nhiều tiền đúng không? Con ở nhà làm việc, cho dù kiếm không được bao nhiêu điểm công tác, cũng giúp ba mẹ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa phải không?”
Mạc Thụ Kiệt xoa đầu cậu bé: “Chị cũng là muốn tốt cho con, nhiều người muốn đi học còn không có cơ hội. Việc tiền nong không cần con lo, ba mẹ sẽ nghĩ ra cách.”