Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 696
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:09:03
Lượt xem: 28
Chỉ có đại đội bán được nhiều lương thực dư trong những năm trước mới có tư cách.
Liễu Hồng Kỳ báo báo cho huyện ủy chuyện một số đại đội trong khu vực bán khẩu phần lương thực xem như lương thực dư, xin sửa chữa, huyện ủy Cao Thụy Dương phê chuẩn, biểu dương ngoài miệng đối với những bí thư đại đội và đại đội trưởng này, cho phép bọn họ mua lương thực bán lại cho nông thôn.
Lương thực bán lại cho nông thôn của đại đội Tiên Phong là do Trương Căn Phát dẫn dắt Trần Phúc Hải và Chu Ngọc Quý cùng những người khác đi mua, thấy tiêu tốn quá nhiều tiền, ông ta đau đớn kêt la, lúc nào cũng cảm thấy đau răng giống như đang cắt thịt của mình.
Nhưng ông ta vẫn muốn khoe công lao của mình với hai người: “Không uổng công tôi chạy đi nhiều chuyến như thế, cuối cùng các lãnh đạo đã nhìn thấy khó khăn của tôi, phân phối lương thực bán lại cho nông thôn cho chúng tôi.”
Trần Phúc Hải và Chu Ngọc Quý biết là chuyện gì đang xảy ra, ban đầu Trần Phúc Hải không giấu được muốn nói cho Trương Căn Phát biết, là Chu Minh Quý đe dọa một trận anh ta mới im miệng.
Không ngờ mấy hôm nay công xã điều động lương thực bán lại cho nông thôn, Trần Phúc Hải lại cho rằng sức mạnh của Chu Thành Chí và chiến sĩ thi đua lớn hơn bí thư. Anh ta cân nhắc một lúc giả vờ không biết, coi như hôm đó anh ta không đến công xã mà chỉ đến hợp tác xã một chuyến mà thôi.
Trên đường đi, Trương Căn Phát liến thoắng thao thao bất tuyệt khoác lác công lao và sự vĩ đại của mình: “Một cán bộ thôn vĩ đại là phải nghĩ cho dân, mưu tìm phúc lợi cho xã viên, tôi… Trương Căn Phát đã làm được rồi. Các vị, tôi không có khoác lác đúng không?”
Cả hai bối rối gật đầu ùa theo.
Kết quả, về đến thôn, còn chưa đợi lương thực vào trong kho thì đã bị Chu Thành Chí, Chu Minh Quý và những người khác chặn lại rồi.
Chu Thành Chí cũng không vòng vo với ông ta: “Bí thư, hiện tại chúng tôi nuôi đội ba đội bốn ăn cơm, số lương thực này không thể cho vào kho, nếu như nhà ăn có nhiều lương thực thì bọn họ lại không chịu làm việc.”
Trương Căn Phát: “Ông định làm gì?”
“Chúng tôi phải giám sát số lương thực này, nếu không thì sau này cho dù toàn bộ già trẻ các người đói c.h.ế.t thì chúng tôi cũng sẽ không giúp một hạt lương thực nào hết.” Chu Thành Chí nói rất chắc chắn.
Chu Minh Quý: “Đúng, không giúp đỡ.”
Trương Căn Phát nhìn người này người kia, rồi lại nhìn hai đội trưởng của mình: “Cậu xem bọn họ có phải điển rồi không?”
Trần Phúc Hải vừa định hùa theo ông ta nhưng bị Chu Ngọc Quý kéo lại, anh ta vô thức cúi đầu, đợi anh ta ý thức được mới ngẩng đầu đã không kịp nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-696.html.]
Trương Căn Phát không ngờ hai đội trưởng của mình đã bắt đầu phản đối mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ lại ngầm thừa nhận lời nói của con lừa cứng đầu Chu Thành Chí.
Đây là muốn tạo phản ư?
“Số lương thực này là vận mệnh của các xã viên, giao cho bọn họ các người có thấy yên tâm không?” Trương Căn Phát cắn răng gầm gừ.
Nếu giao cho bọn họ thì lời nói của bí thư đại đội này nói không còn tác dụng, vậy thì bản thân có địa vị gì nữa? Những người này còn có thể nghe mình hay sao?
Tuyệt đội không thể giao cho bọn họ.
Ông ta hối hận vì đã gửi hai con trai đến bệnh viện huyện học tập, nếu không thì Kim Hoán ở nhà có thể giúp được ông ta, không như mấy tên ngu đần này, không làm được trò trống gì, mới có mấy bữa ăn đã bị Chu Thành Chí mua chuộc rồi.
Bọn họ lo bữa cơm cho các người soa? Rõ ràng là bảo các người đi làm việc.
“Các người đây là cướp lương thực, không đúng, tôi thấy là các người muốn□□, vậy thì toàn đội bỏ phiếu.” Trương Căn Phát nghiến răng nghiến lợi: “Trần Phúc Hải, Chu Ngọc Quý, các người đi kêu gọi, mở cuộc họp ngay lập tức.”
Chu Minh Quý nói: “Bí thư mở lòng chút đi, không có ai muốn giành quyền của ông, hiện tại đang đi làm, đợi đến tối đi.”
Trương Căn Phát không nghe, cứ bắt đi kêu gọi mở cuộc họp.
Những người không có cơ hội làm việc ở đội hai và đội một vui vẻ họp mặt, bọn họ vốn dĩ ở nhà cũng nhàn rỗi, đi vày ruộng không thành vấn đề, dù sao cũng tính điểm công tác theo ngày, đi họp không làm việc vẫn có điểm công tác, bọn họ vui mừng còn không hết.
Nhưng các xã viên đang đào sông ở phía nam lại không đồng ý, bởi vì bọn họ kiếm hai bữa cơm dựa vào khối đất.
Hiện tại vẫn chưa làm đủ tám lạng cơm, nếu chạy đi họp thì bữa tối ở đâu ra? Những người này vốn chịu khó, chẳng qua bị cơm tập thể làm tổn thương đến tính tích cực mà thôi, hiện tại đồng nghĩa với việc khôi phục phân phối theo lao động, không cần nuôi những kẻ nghèo lười biếng, tất nhiên bọn họ không chịu lạc hậu.
Tám lạng cơm cũng không ăn no bụng được, nhưng nhà ăn người ta có trợ cấp, hai thìa cháo cũng rất thực tế.
Trong đội của mình, một ngày cũng không có hai thìa cháo ăn, hiện tại bảo bọn họ không kiếm khẩu phần lương thực mà đi họp, bọn họ có thể đi hay sao?