Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 707
Cập nhật lúc: 2024-08-22 20:35:37
Lượt xem: 31
So với trước đây, khả năng lấy và đặt các vật trong không gian của cô, bây giờ đã nâng lên một bậc, đương nhiên càng tiêu hao trí tuệ. Biết được đặc tính của nước thì khả năng kiểm soát sẽ tốt hơn mà đỡ tốn sức hơn.
Sau một lượt tưới, cô đã nắm được bí quyết điều khiển dòng nước, có thể tưới cùng lúc bốn luống đất.
Muốn nhiều hơn nữa thì siêu trí tuệ của cô chịu không nổi.
Với sự giúp đỡ của cô, gần giống như sự giúp đỡ của thần. Chu Minh Nguyên và Chu Minh Quang có chút khó hiểu, nhớ là mình tưới rãnh này chưa hết, sao lúc này lại tưới xong rồi?
Hỏi Chu Minh Dũ, hắn nói có thể là anh tư tưới đấy, cũng có thể tự anh tưới rồi mà không nhớ, “Các anh ơi, trong bóng tối không nhìn rõ, đại khái là được rồi.”
Đương nhiên làm qua loa là không được, vì Chu Thành Chí dẫn Chu Thành Nhân, Chu Thành Nghĩa mấy người lớn tuổi sang giám sát và kiểm tra. Nếu có người tưới đất hơi nông, vậy thì không đạt tiêu chuẩn, hôm sau trồng bông cũng không thành.
Hai người nghĩ rằng có thể do tiểu ngũ tưới, cũng không quá để tâm, chỉ dốc hết sức đi gánh nước.
...
Tối ngày thứ nhất tưới mười mẫu đất, nhóm của Mạc Như đã tưới được năm mẫu rưỡi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và cảm thấy họ đang đi ngược lại thiên lý!
“Minh Dũ, mọi gười tưới như thế nào vậy?”
Chu Minh Dũ cười, nói: “Chúng tôi có nhiều người, có bốn lao động nam và một chiến sĩ thi đua bông vải mà.”
“Nhưng...chúng tôi cũng có ba người, sao lại so với mọi người chậm hơn nhiều thế chứ?” Chu Minh Quốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cũng không lười biếng, gánh nước tưới đất không biết mệt đến mức nào. Vài lần đầu thì không sao, nhưng sau đó chẳng khác nào gánh hai tảng đá lớn.
Một gánh nước không được bao nhiêu, tưới được mấy bước lại phải đi gánh tiếp.
Lẽ nào Chu Minh Dũ bọn họ không mệt ư?
Chu Minh Quân lẩm bẩm với hắn: “Bốn anh em nhà họ một đêm cũng không gánh được mấy thùng nước, ba nam, một nữ giống như chúng ta, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?”
Nhà bọn họ là Chu Minh Quân dẫn đội, anh em ba người thêm một Khám Yến Nhi.
Chu Minh Dũ bên này là bốn anh em thêm một Mạc Như, kết quả Chu Minh Lâm còn nghỉ giữa chừng, không biết đi đâu, cũng không gánh được nhiều nước.
Bọn họ nghĩ rằng Mạc Như làm việc chắc chắn không bằng Khám Yến Nhi, tuy cô nhặt bông, bắt bọ lợi hại nhưng gánh nước là công việc của sức lực không phải dùng kĩ năng là có thể làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-707.html.]
Nhưng thực tế bọn họ làm việc chăm chỉ mới tưới xong một mẫu đất,mà Chu Minh Dũ bọn họ tưới được năm mẫu!
Thật đáng kinh ngạc!
Nhưng cái này không làm khác được, người ta làm tốt thì chính là làm tốt, không phục không được.
...
Thế là ban ngày các ông đội hai lùa gia súc cày xới rãnh. Ngày xưa mỗi lần cày đất đều có một lượng lớn chim theo sau để kiếm sâu bọ và trứng sâu bọ để ăn. Bởi vì bốn loại gây hại kia đã bị tiêu diệt nên dẫn đến số lượng chim giảm đi, không có nhiều con đến ăn côn trùng nữa, Chu Thành Chí đã bảo bọn trẻ lùa gà đi ăn côn trùng.
Mạc Như cũng tiện tay lấy một ít về cho gà, để bảo đảm cho gà ở nhà mỗi ngày đều đẻ trứng. Bây giờ Chu Thất Thất mỗi ngày ăn được hai quả trứng gà.
Buổi tối Mạc Như đi giúp mấy anh em tưới đất.
Hôm sau, những phụ nữ đào lỗ, gieo hạt, lấp đất, tốc độ nhanh đến nỗi khiến những đội sản xuất khác há hốc mồm ngưỡng mộ.
Không chỉ bản thân đại đội ngưỡng mộ mà ngay cả Thảo Bạc Nhi, Quân Miếu Tử, thậm chí cả Phạm Mộc Tượng, Vương Hóa Lang đều đến học hỏi kinh nghiệm làm thế nào mà trồng vừa nhanh vừa tốt thế.
Chu Thành Chí không keo kiệt, ông thấy đội mình đã cày rãnh xong, thì cho ba đội kia mượn cuốc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng vấn đề của bọn họ lại không phải chuyện cày luống, vấn đề chính vẫn là gánh nước.
Một số nơi quá xa với nguồn nước, cả đi cả về hai ba dặm, tốn thời gian công sức, tốc độ đương nhiên cũng chậm hơn rất nhiều.
Mà nếu cày luống đất xong mà không nhanh chóng tưới nước, qua nửa ngày luống đấy sẽ nông đi rất là nhiều, sau cùng không dùng được nữa mà phải cày lại lần nữa.
Chu Minh Quý đành cầu cứu Chu Thành Chí: “Chú, mách nước cho cháu với? Hay là chú cho cháu mượn người của chú qua giúp đỡ làm được không?”
Chu Thành Chí nói: “Nếu bình thường cháu mượn, chú không nói làm gì, chỉ cần bọn họ bằng lòng là được, nhưng lúc này còn phải trồng khoai lang, trồng ngô xuân, kê, đậu, hoa quả, chú cũng không có cách nào cho mượn.”
Chu Minh Quý bắt đầu lo lắng, “Vậy chú nói đất khô hạn như thế, cũng không mưa, trồng gì cũng phải hắt nước vào đất, sống thế nào được đây?”
Nói là bát long trị thủy, nhiều rồng không mưa, nhưng thế này quá lắm rồi!
Chu Thành Tín suy nghĩ một hồi, “ Hay là... tìm thằng nhóc Minh Dũ, để nó tìm cách giúp cháu? Cái cuốc này là nó đẽo gọt ra đấy.”
Nghe ông nói vậy, ông ta lập tức đi tìm Chu Minh Dũ, nhờ hắn tìm cách giúp tưới nước nhanh chút.