Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:47:02
Lượt xem: 411
Cái tên Trình Chiêu này không chỉ vang dội ở thôn Trình gia mà còn truyền đến tận thôn Đại Hà.
Cả thôn đều biết, nhà mẹ đẻ Triệu đại tẩu tử có một đứa cháu trai đọc sách rất lợi hại, cho nên mấy năm nay Triệu đại tẩu tử mới liều mạng trợ cấp nhà mẹ đẻ như thế.
Hắn vừa nói mình là Trình Chiêu của thôn Trình gia, người canh cổng liền lập tức cho đi qua.
Chủ yếu là, Trình Chiêu tướng mạo tuấn mỹ, thoạt nhìn chính là một bộ dáng thư sinh văn nhược, không có chút lực công kích nào.
Lúc này đã là buổi chiều, người trong thôn thường ăn cơm khá sớm, đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, khói bếp lượn lờ bay lên chân trời.
Trình Chiêu một đường đi tới cửa nhà Trình Loan Loan, nhìn thấy Trình Tiểu Thảo đang đứng ở cổng, tựa sát vào hàng rào nhìn vào trong sân.
Hắn nhíu mày: “Tiểu Thảo, sao muội lại ở nhà nhị cô?”
Trình Tiểu Thảo giật nảy mình, khi nhìn thấy đó là đại ca ruột của mình, nó lập tức ủy khuất: “Đại ca, biểu ca Tứ Đản không cho muội vào trong nhà, cứ để muội phải đứng ở bên ngoài, hu hu, muội đói bụng quá…”
Nó vừa khóc liền nháo ra động tĩnh, Triệu Nhị Cẩu từ trong nhà bước ra.
Hắn nhìn Trình Chiêu cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng ngươi tự mình tới thì nương ta sẽ mềm lòng. Nương ta đã nói rồi, có tiền thì cũng để dành cho Tứ Đản đi học, ngươi nhanh dẫn muội muội của mình ra khỏi thôn Đại Hà của chúng ta đi.”
“Ta tới đây không phải để xin tiền.”
Trình Chiêu bình tĩnh nói rồi lấy từ trong tay áo ra một cái túi tiền.
Hắn mím môi rồi nói: “Ở đây có ba lượng bạc, ta trả lại cho nhị cô trước, còn số tiền còn lại sau này ta sẽ trả từ từ.”
Triệu Nhị Cẩu nhìn ba lượng bạc trắng sáng lóa kia, trong mắt hiện lên một tia không thể tin nổi. Từ trước đến nay chỉ có Trình gia lấy đồ từ nhà bọn họ, còn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng lấy được cái gì từ Trình gia cả. Đại biểu ca là người đọc sách, không phải là đang tính toán cái chủ ý xấu nào đó đấy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-185.html.]
Hắn không dám tự quyết định, quay vào nhà gọi nương ra.
Trình Loan Loan đang lọc thạch băng. Từ sau khi nguồn cung tăng lên, công việc lọc thạch băng cũng trở thành một công việc nặng nhọc mệt mỏi. Nàng và Tam Ngưu hai người làm luôn tay không nghỉ mà cũng chỉ mới làm chưa được một nửa.
Phần còn lại nàng cũng không định làm tiếp, để cho Nhị Cẩu và Tam Ngưu làm cho xong, nàng còn phải đi chuẩn bị bữa tối nữa.
“Nương, Trình Chiêu tới.” Triệu Nhị Cẩu đi vào nói khẽ: “Hắn nói là đến trả tiền, cầm ba lượng bạc tới đây.”
Trình Loan Loan lau tay, mắt híp lại: “Ta đi ra ngoài xem một chút.”
Đi ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Trình Chiêu. Hắn vẫn mặc bộ quần áo của thư viện Nam Phủ, trường sam màu xanh trắng, thân hình thon dài, văn nhược nhưng không gầy yếu, giữa hai hàng lông mày có một cỗ chính khí nữa.
Nàng cất bước đi qua, đứng ở phía sau cổng, lạnh nhạt nói: “Chiêu nhi, a nãi ngươi nói ta lấy ra hai lượng bạc để trả phí thúc tu cho ngươi mà không có nên nàng ném Tiểu Thảo lại thôn Đại Hà này. Nhà ta đông người lương thực ít, không nuôi ngươi đọc sách nổi đâu, cũng không nuôi nổi muội muội ngươi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Chiêu mở miệng: “Nhị cô, sau này ta không đi học nữa, cũng sẽ không tham gia viện thí. Trước kia nhị cô cho ta tiền đọc sách, ta sẽ trả lại dần dần. Đây là ba lượng bạc, kính xin nhị cô nhận lấy.”
Hắn đưa túi tiền qua.
Trình Loan Loan nhận lấy, đúng là ba lượng bạc, ngoài ra còn có thêm mấy văn tiền ở bên trong.
Trong lòng nàng hiện lên vẻ nghi hoặc, lần trước khi nàng đi tới Đức Hòa Đường mua sách, chưởng quỹ kia nói, Trình Chiêu có thể xem như là học tử ưu tú nhất của thư viện Nam Phủ. Kỳ viện thí sang năm, hắn rất có khả năng sẽ thi đậu tú tài, giờ tại sao lại nói không học là không học nữa, chẳng lẽ thật sự bởi vì thiếu tiền sao?
Chuyện thiếu tiền này, Trình gia từ trên xuống dưới mười mấy nhân khẩu đương nhiên sẽ hỗ trợ giải quyết. Trình lão thái thái chẳng thà bán mấy đứa tôn nữ còn hơn là đại tôn tử nhà mình không thi được tú tài.
Xem ra nàng phải nhờ người đi hỏi thăm mới được.
Nàng cất bạc vào trong túi rồi nói: “Nếu đã không đọc sách nữa thì sau này có tính toán gì? Trồng trọt canh tác cũng không đủ để trả số tiền nợ đó.”