Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 477

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:16:24
Lượt xem: 357

Khi tiếng gà gáy thứ nhất vang lên.

Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản liền từ trên giường bò dậy.

Triệu Đại Sơn mơ mơ màng màng mở to mắt đi tới: "Hai người các đệ dậy sớm như vậy làm gì, cẩn thận đánh thức Châu Châu."

"Đại ca, động tác của bọn đệ rất khẽ mà." Triệu Tứ Đản rón rén nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên bọn đệ đi theo sư phụ luyện công, đã nói là lúc gà gáy sẽ đi qua đó, tam ca, huynh chờ đệ một chút!"

Hai người đi đến trong viện, Trình Loan Loan đã sớm chờ ở ngoài đó.

Nàng là một người thích ngủ nướng, đây là lần đầu tiên nàng dậy sớm ăn mặc chỉnh tề trước khi gà gáy.

Nàng đưa đồ vật trong tay tới: "Ngày đầu tiên các con đi học võ công, nên có chút cảm giác nghi thức, đây là lễ vật vi nương chuẩn bị cho các con."

Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản nhận lấy đồ vật, là hai thanh kiếm gỗ.

Lúc đầu nàng muốn mua kiếm sắt kiểu cổ xưa, nhưng mà hai tiểu tử này là người mới học, nàng lo lắng hai người này làm mình bị thương, thế là đổi sang mua kiếm gỗ.

Triệu Tứ Đản cùng Triệu Tam Ngưu mừng rỡ ghê gớm, cầm kiếm nhìn một hồi, lúc này mới nhanh chóng đi tìm Hạ Tiêu.

Lúc này chính là nửa đêm, một vầng trăng sáng treo ở bầu trời, sao lốm đốm đầy trời nên cũng không tối lắm.

Hạ Tiêu đã đứng ở trong sân, hắn không chống quải trượng, đứng như một cây tùng.

"Sư phụ!"

Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản cùng nhau chắp tay, cung kính hô một tiếng.

Hạ Tiêu gật đầu, ngày đầu tiên vào thời điểm gà gáy đã đến, nói rõ hai hài tử này là thật sự muốn học võ.

Hắn mở miệng nói: "Vào ngày đầu tiên các ngươi học võ, vi sư chuẩn bị lễ gặp mặt cho hai người các ngươi..."

Hắn nói được một nửa liền chú ý tới trên thắt lưng của Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản cài một thanh kiếm, hắn chậm rãi hỏi: "Đây là cái gì?"

Triệu Tứ Đản lập tức rút kiếm gỗ ra: "Sư phụ, đây là kiếm mà nương con mới đưa cho con và tam ca, kiếm này mặc dù làm từ gỗ nhưng mà lưỡi kiếm cũng rất sắc bén, còn có bên trên chuôi kiếm khắc một con hổ, thật là uy phong!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-477.html.]

Triệu Tam Ngưu cũng khoe khoang mà nói: "Trên vỏ kiếm còn khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, có tường vân, có sóng lớn, rất có khí thế..."

Hạ Tiêu cầm lấy mà xem xét.

Vừa cầm trên tay, hắn cũng cảm giác được nó không giống bình thường, cây kiếm gỗ này rất nặng, làm từ loại gỗ cực tốt, từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm, đều bóng loáng chói mắt, không tìm ra được một khuyết điểm nào.

Quan trọng nhất chính là, vỏ kiếm và trên thân kiếm đều có đường vân, hoa văn tinh xảo, đây không phải là thứ chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày là có thể hoàn thành, cũng không phải thợ mộc bình thường có thể điêu khắc ra.

Hai thanh kiếm này, so với thanh kiếm gỗ hắn điêu khắc mà nói không biết tốt gấp bao nhiêu lần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lễ gặp mặt của hắn đột nhiên có chút không lấy ra được.

Triệu Tứ Đản tò mò hỏi: "Sư phụ, không phải nói chuẩn bị cho chúng con lễ gặp mặt sao?"

Hạ Tiêu gác một cái tay ở sau lưng, trong tay cầm hai thanh kiếm gỗ.

Hắn lui về sau một bước, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Lễ gặp mặt ở trong phòng, chờ một lát."

Hắn cấp tốc quay người, đi vào trong phòng.

Triệu Tứ Đản hưng phấn nói: "Tam ca, huynh nói sư phụ sẽ đưa cho chúng ta cái gì?"

Triệu Tam Ngưu lắc đầu: "Đưa cái gì cũng được, ta đều thích."

Chỉ chốc lát sau, Hạ Tiêu bưng hai chén trà ra: "Đây là trà vi sư đặc biệt nấu cho các ngươi, gọi là trà thanh tâm tĩnh khí."

Kiếm gỗ không đưa ra được, tạm thời lấy hai chén trà này đối phó cho qua chuyện đi.

Đợi ngày sau...

Được rồi, cũng không có ngày sau nào cả, hắn một vũ phu nghèo túng, sẽ không có tương lai huy hoàng.

Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản hì hục uống sạch nước trà, trà đậm chui vào cổ họng, hai người vốn là còn chút buồn ngủ, trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

"Đầu tiên, chạy." Hạ Tiêu nhạt tiếng nói, "Chạy quanh thôn Đại Hà ba vòng trở lại tiến hành bài thứ hai."

Hai người gật đầu, không nói hai lời liền bắt đầu chạy bộ.

Loading...