Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 690
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:32:57
Lượt xem: 407
Triệu lão thái thái quyết định kinh doanh 2
Lồng n.g.ự.c của Triệu lão thái thái khẽ động: “Cày bừa vụ xuân đã gần tới, càng về sau thì chuyện đồng áng sẽ càng bận, người trong thôn sợ là loay hoay đối phó cũng không có đủ thời gian, nếu nhà chúng ta có thể lo tốt chuyện cơm nước, nhóm phụ nhân và hán tử đó có thể tới mua hay không?”
Văn thị dừng một chút không mở miệng, vào thời điểm năm trước người trong thôn đều thà ăn rau dại cũng không thể cầm bạc đi mua đồ ăn nhà người khác về ăn, đây không phải lãng phí tiền sao?
Nhưng năm nay nhờ có mỏ than đá, dường như mỗi nhà đều kiếm được bạc, người chịu tiêu bạc cũng nhiều lên.
Chỉ là có chấp nhận bỏ bạc ra để mua một bữa cơm hay không thì nàng ấy không dám chắc.
Triệu lão thái thái cùng Văn thị đồng thời nhìn về phía Trình Loan Loan.
“Ta cảm thấy cái ý tưởng này có thể thử một lần.”
Trình Loan Loan trực tiếp gật đầu, cái này không phải giống như nhà ăn sao, cung ứng số lượng lớn, hạ thấp giá cả cũng sẽ có người chấp nhận mua về.
Nhưng đây là cổ đại, không phải hiện đại, thị trường rốt cuộc như thế nào nàng cũng không thể phán đoán chính xác.
“Người trong thôn cũng vừa mới bắt đầu có một chút bạc, tự nhiên cũng có chút tiếc không bỏ ra, nhưng mỗi ngày tốn thời gian làm hai bữa cơm thì quả thật có chút phiền toái. Cứ cho là người trong thôn tiếc bạc thì không phải còn có nhân công ở mỏ than đá sao, thị trường vẫn là có một ít.” Trình Loan Loan mở miệng: “Nhưng phần cơm này nên để giá như thế nào thì cần phải tính toán kỹ càng một phen, ba, bốn văn tiền một bữa cơm thì hẳn là không kiếm được bao nhiêu, mười văn tiền một bữa thì chắc chắn người ta không bỏ ra được, phải cân nhắc cho tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-690.html.]
Triệu lão thái thái vỗ đùi: “Vậy thì chia làm vài loại giá cả, ba văn là cháo ăn cùng với rau ngâm hoặc rau dại, sáu văn tiền thì có thể ăn cơm, mười văn tiền thì có trứng có thịt, ăn chủ yếu là cần no, chỉ cần là người tới ăn cơm thì sẽ tặng một phần canh xương hầm miễn phí, ta cũng không tin không có ai tới ủng hộ việc kinh doanh của nhà chúng ta.”
Trình Loan Loan yên lặng tán thành, lão thái thái đúng là nhìn xa trông rộng, ở thời hiện đại một nhà ăn nhỏ cũng đều dùng phần canh miễn phí thu hút khách hàng, một khúc xương lớn có thể hầm ra một nồi canh to, hoặc là dùng trứng gà, dưa chuột, đậu hũ này nọ để nấu canh, chi phí cũng chỉ mười mấy văn tiền, lại khiến cho khách hàng thấy mình được lợi, đây chính là việc nắm bắt tâm lý người tiêu dùng điển hình.
“Tức phụ lão nhị, đi đi đi, trở về bàn bạc lại với Hữu Ngân và Hữu Tài.” Triệu lão thái thái hấp tấp đứng lên: “Nếu là cả nhà nhất trí thông qua, nhà chúng ta sẽ lập tức kinh doanh cái này.”
Văn thị cũng có chút động lòng, nửa năm qua tuy nàng ấy kiếm được không ít bạc, nhưng đều là được đại tẩu hỗ trợ tìm cho, không phải là nguồn thu ổn định, nếu nhà bọn họ cũng bắt đầu làm buôn bán, về sau nhất định sẽ có thu nhập ổn định.
Nàng theo Triệu lão thái thái rời đi.
Trình Loan Loan cảm thấy có thể động tay động chân làm, Triệu gia nhiều người như vậy, quả thật nên có sự nghiệp độc lập.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng hiện tại đã phân gia, đề xuất ý kiến thì có thể chứ việc kinh doanh thì nàng không thể nhúng tay vào.
Sắc trời lúc này cũng đã khuya, nàng nhớ lại còn có một việc chưa dặn dò, hôm nay có người đặt trứng bắc thảo, sáng mai phải mang theo, nàng kêu A Phúc chạy nhanh tới Chu gia một chuyến.
Hôm nay lăn lộn lâu như vậy, Trình Loan Loan quả thật rất mệt mỏi, nên sau khi lo xong hết chuyện thì nàng lập tức chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải đánh một trận ác liệt.
Ai ngờ, nàng mới vừa rửa mặt xong thì ngoài sân đã có người gõ cửa rầm rầm.
“Nương Đại Sơn, không hay rồi, đã xảy ra chuyện rồi!” Trong giọng nói của lý chính lộ ra vẻ nôn nóng: “Trong thôn bốn, năm hài tử lên núi đào rau dại, tối thế này mà có một đứa vẫn chưa về, người trong nhà đều sắp điên hết cả rồi, có thể để Tiểu Điểm và Tiểu Hắc lên núi hỗ trợ tìm kiếm được không…”