Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 969
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:07:31
Lượt xem: 297
Thương nhân mua bông 1
Từ nhà lý chính đi ra thì đã quá trưa.
Trình Loan Loan không ở lại nhà lý chính ăn cơm, đang định đi về nhà thì thấy các thôn dân khiêng những bao tải to chạy về cùng một hướng.
Nàng bắt lấy một phụ nhân, nghi ngờ hỏi: “Ở bên kia có chuyện gì vậy?”
Phụ nhân kia buông bao tải xuống, miệng cười khanh khách: “Nghe nói là ở huyện Vạn Toàn có một chưởng qũy tới chúng ta thu mua bông, năm mươi văn tiền một cân đó. Nhà ta năm nay trồng được một mẫu ruộng bông, đã dùng làm ba, bốn cái chăn bông, chừa lại một ít làm y phục mùa đông, còn thừa lại tận ba trăm cân, ai da mẹ ơi, tính toán sơ sơ là khoảng mười mấy lượng bạc, lễ hỏi của nhi tử nhà ta tự dưng có bạc trên trời rơi xuống rồi.”
Phụ nhân này sợ chậm trễ thì người ta không mua nên vừa nói xong đã lập tức khiêng bao tải chạy đi.
Trình Loan Loan hơi nhăn mày, bông ở thôn bọn họ vừa mới thu hoạch xong, vẫn chưa đưa ra thị trường, làm sao lại có chưởng quỹ ở huyện Vạn Toàn bên cạnh sang mua?
Huyện Vạn Toàn không thuộc khu vực quản lý của Hồ Châu, tuy nhiên gần với huyện Bạch Vân của Hồ Châu, đi mất một canh giờ, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, có lẽ là có thôn dân có thân thích ở huyện Vạn Toàn lan truyền chuyện này ra ngoài.
Chỉ cần là người làm ăn mua bán khi nhìn thấy bông thì sẽ biết đây là một chuyện kinh doanh hời, từ xa tới đây thu mua cũng là chuyện bình thường.
Cái giá năm mươi văn một cân thật sự là rất cao, cứ tính thôn dân có ít bông nhất trong thôn thì trong nhà hẳn là cũng có khoảng trăm cân bông, cứ như vậy là đã có năm lượng trong tay.
Chỉ là giá cả này chỉ có thể xuất hiện trong năm nay, nếu năm sau bông được trồng rộng rãi thì giá cả chắc chắn sẽ hạ ít nhất là mười văn, nếu tính xa hơn thì lúc đó được năm văn tiền đã là cao.
Bởi vì bông vốn là đồ dùng của dân chúng ở tầng dưới trong xã hội, giá cả bây giờ cao là bởi vì nguồn cung thiếu, do đó mà người ở thôn Đại Hà mới có thể chiếm được chút lợi.
Trên đường trở về Trình Loan Loan nhìn thấy không ít thôn dân đang ôm bạc, nét mặt vô cùng vui vẻ.
Còn có vài thôn phụ lôi kéo tay nàng cảm tạ rối rít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-969.html.]
“Sớm biết bông này có giá cao như vậy thì đầu năm ta đã trồng nhiều một chút.”
“Mặc kệ ra sao thì ta vẫn phải cảm ơn nương Đại Sơn, không thì sao nhà ta có thể dễ dàng kiếm được mười mấy lượng bạc.”
“Ta nghe Tứ Đản nói nương Đại Sơn muốn ăn ngỗng hầm nồi sắt, đợi lát nữa ta đem con ngỗng thích đuổi người kia ra giết.”
“…”
Trình Loan Loan bật cười: “Bông này đều là do các ngươi gieo xuống, cũng là các ngươi tự mình bón phân tưới nước, cũng không liên quan nhiều tới ta, tâm ý ta nhận, còn con ngỗng kia thì bỏ đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng vừa dứt lời thì Ngưng Lam đã chạy tới báo: “An nhân, Hồ chưởng quỹ của huyện Vạn Toàn xin gặp mặt.”
Phụ nhân bên cạnh lập tức nói: “Hồ chưởng quỹ chính là người hôm nay tới thu mua bông, bộ dáng nhìn như phật Di Lặc, thấy người thì cười ha hả, lúc đưa bạc cũng rất hào phóng.”
“Chúng ta không chậm trễ công việc của nương Đại Sơn nữa, xin phép đi trước nhé.”
Nhóm phụ nhân sôi nổi rời đi.
Trình Loan Loan lòng đi hồ nghi quay về, Hồ chưởng quỹ này không phải là muốn thu luôn bông trong nhà nàng chứ?
Bông trong nhà nàng tuy nhiều nhưng mỗi một cân đều có nhiệm vụ của nó, nàng nhất định sẽ không bán.
“Gặp qua Tuệ An nhân!”
Ở ngoài cổng lớn có một nam tử trung niên mập mạp đang đứng, vừa thấy Trình Loan Loan thì lập tức khom lưng uốn gối hành lễ.
Trình Loan Loan cười nhẹ nói: “Hồ chưởng quỹ không cần khách khí, không biết Hồ chưởng quỹ đến đây là có chuyện gì?”
“Hồ mỗ nghe nói mỗi nhà trong thôn Đại Hà đều trồng bông, bởi vì tò mò nên phải sang đây nhìn xem như thế nào, bông này cực kỳ mềm mại, nếu dùng làm chăn cùng với vải dệt mà bán ra thì nhất định sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt.” Hồ chưởng quỹ cúi đầu nói: “Chỉ là Hồ mỗ nghe người ta nói, hạt bông là do Tuệ An nhân tìm ra, miễn phí đưa cho người trong thôn trồng trọt, Hồ mỗ nên hỏi ý của Tuệ An nhân trước khi đến đây chứ không nên đường đột đến như vậy… Nếu chuyện này có mạo phạm tới Tuệ An nhân thì Hồ mỗ tình nguyện trả lại số bông.”
Trình Loan Loan nhếch môi, người này bộ dáng thành thật nhưng ẩn bên trong chính là sự dối trá.