Xuyên Không và Bạch Nguyệt Quang Tiên Giới - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:38:07
Lượt xem: 786
“Tống Phỉ, người định tái hợp với người đó sao?” Ta dùng ngón tay gõ nhẹ vào vỏ kiếm, thản nhiên nói:
“Dù sao kiếp này hắn cũng chẳng làm được gì, không có ngươi , người ấy sẽ sống thế nào?”
“ …Chính tay ta đã gi.ết người ấy”.
Tống Phỉ không để ý đến giọng điệu mỉa mai của ta, giọng trầm hơn vài phần.
Ta dừng gõ, tò mò nhìn hắn ta.
"Người ấy đối xử với ta rất tốt, khiến ta gần gũi huynh ấy, chỉ để đoạt lấy linh căn của ta. Lần nguy hiểm đó chính là do huynh ấy một tay dàn dựng.
Huynh ấy lấy mạng sống của mình cá cược, cá rằng ta sẽ cứu huynh ấy," hắn ta cười khổ, "thực ra nếu huynh ấy mở miệng xin ta..."
“Ngươi sẽ cho sao?" Ta hỏi.
Tống Phỉ sững người, mở miệng nhưng không nói ra được câu trả lời vốn đã ở trong đầu.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
"...Ta không biết..." Cuối cùng, hắn ta thở dài và nói.
"Ta nghĩ ngươi sẽ cho," ta cười nhẹ, "Tống Phỉ chính là người như vậy, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất mềm lòng, nghe vài lời tốt đẹp sẽ vui ngay."
Tống Phỉ mặt hơi đỏ, không nhịn được phản bác: "Chủ nhân đừng nói bừa."
Nhưng biểu cảm của hắn ta đã thả lỏng hơn nhiều.
Ừ, quả thật là nói bừa, ta tự hỏi, ngay cả khi ta say mê Cố Ứng nhất, cũng không thể vì hắn ta mà hiến dâng linh căn của mình.
Còn về những người khác "yêu ta sâu đậm"...
Mắt ta bị mù, họ lấy mắt của những cô gái vô tội để cho ta.
Ta bị thương nặng, họ ép người khác trích m.á.u đầu tim để chữa trị cho ta.
Cơ thể ta chắp vá như con thuyền Theseus, thậm chí không biết liệu ta còn là Thư Linh hay không.
Nhưng rõ ràng là họ đã làm tổn thương ta, tại sao cuối cùng lại lấy mạng người khác để bù đắp?
Không phải ta chưa từng nghĩ đến việc phản kháng, nhưng họ sẽ trợn tròn mắt, gần như điên cuồng hỏi ta: "Linh Nhi, nàng còn giận ta sao?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Linh Nhi, đừng rời xa ta..."
Ta đã từng cười lạnh, bảo Ôn Thanh Quân trả lại mắt cho ta, nhưng Ôn Thanh Quân lại mang theo sự tự trách và đau đớn sâu sắc mà nói:
"Linh Nhi, nàng có thể hận ta, nhưng đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-va-bach-nguyet-quang-tien-gioi/chuong-10.html.]
Ta nói: "Ngươi trả lại mắt cho ta, ta sẽ không hận ngươi."
Nhưng có tác dụng không? Không có tác dụng.
Lời ta nói chỉ khiến họ tức giận, khiến họ xấu hổ, nhưng không thực sự trả lại mắt cho ta.
Vì vậy, Tống Phỉ, ngươi cũng sẽ không đưa linh căn cho A Hoàng của mình đâu.
15.
"Tống Phỉ." Ta lại gọi hắn.
Người đang chìm trong hồi ức ngẩng đầu nhìn ta.
"Khi sống lại lần này, ngươi định tìm Thanh Hoàng tiên quân không? Dù là để báo thù, hay là…"
"Không," Tống Phỉ ngắt lời ta rất kiên quyết, "Ta và huynh ấy không còn liên quan gì nữa. Chỉ cần huynh ấy không tìm ta, chúng ta sẽ không còn nợ nhau."
"Người ấy nợ ngươi một mạng, mà ngươi lại có thể xóa bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy, Tống Phỉ thật rộng lượng," ta cười, rồi chuyển đề tài.
"Nếu huynh ấy đến tìm thì sao? Có thể mối duyên của các người vẫn chưa dứt."
"… Vậy thì đó là nghiệp duyên," hắn lạnh lùng nói, "Ta sẽ giế.t huynh ấy."
Tốt.
Ta nghĩ thầm.
Ít nhất thì Tống Phỉ bây giờ vẫn còn tỉnh táo. Nếu hắn ta có chút cảm tình nào, ta sẽ phá hủy chiếc nhẫn ngay lập tức.
Tống Phỉ rất mạnh, ta không muốn trở thành kẻ thù của hắn.
Còn về mối quan hệ giữa ta và hắn, ta không muốn mạo hiểm.
Tống Phỉ chăm chú nhìn ta, cuối cùng thở dài: "Thư Linh, sao cô lại phòng bị ta như vậy?"
Bởi vì ta phải g.i.ế.c người mà ngươi yêu thương chứ sao nữa.
Ta nhún vai: "Ta đâu có phòng bị ngươi, hiện giờ ngươi vẫn phải nhờ ta tái tạo cơ thể mà."
Hắn đột ngột đến gần hơn, tay ta nắm chặt cán kiếm, nhưng hắn lại đặt tay lên tay ta.
Tay Tống Phỉ rất lạnh.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Ta ngẩng lên, nhìn thấy chàng trai trước mặt rất đẹp trai, nhưng giờ chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ.