Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:22
Lượt xem: 61

Mực nước là do Huyền Kính Tư đặc chế, những tông môn kia cũng chỉ có thể phân biệt chứ không thể phá giải huyền diệu trong đó, Bát Phương khách điếm cho dù sâu không lường được, nhưng thật sự có thể cung cấp mực nước?

Nếu như thế, thư tín Huyền Kính Tư chẳng lẽ không còn tính bảo mật?

Lục Kiến Vi cũng không khuyên hắn: “Biện pháp cũng đã nói cho ngươi, dùng hay không tuỳ ngươi quyết định.”

Nàng có thể có ý xấu gì? Chẳng qua là muốn mua hộ thôi.

Phùng Viêm đột nhiên hoàn hồn, vội nói: “Lục chưởng quầy, ta có thể cung cấp hàng mẫu, ngươi thật sự có thể làm ra mực nước.”

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Chỉ là thử thôi.”

Phùng Viêm: “Được, ta quyết định làm ăn với ngươi.”

Mực nước Huyền Kính Tư đã sớm không còn là bí mật, bao nhiêu năm qua các đại tông môn vẫn luôn muốn phá giải việc này, hắn lấy ra mực nước cũng sẽ không tổn hại Huyền Kính Tư.

Đến lúc đó, Lục chưởng quầy lấy ra mực nước không tương đồng, chứng tỏ mực nước vẫn an toàn; nếu thật sự có thể lấy ra mực nước tương đồng, bản thân nàng cũng không có thuốc bột, không cách nào biết được nội dung ám ngữ, ngược lại còn cung cấp cho Huyền Kính Tư đầu mối mới.

Có thể dễ dàng chế ra mực nước, sẽ là người như thế nào?

Hắn lấy ra một bình mực nước nhỏ.

Lục Kiến Vi nhận lấy trực tiếp đi lên lầu ba.

Người đương thời viết chữ dùng mặc thỏi, mài mực thành nước sau đó chấm bút viết chữ vẽ tranh, Huyền Kính Tư lại cho Huyền Kính Sứ mang theo mực nước có sẵn, có thể thấy là vì để đề phòng.

Mực nước mang theo không tiện, đi ra ngoài chỉ có thể mang một ít, dùng cho thời khắc mấu chốt viết ám ngữ ngắn gọn truyền đạt tin tức.

500 phần ám ngữ là một số lượng lớn.

Hệ thống thương thành có mực thỏi của người đương thời, cho dù quý báu bao nhiêu cũng có bán, nhưng loại mực nước đặc chế này vẫn chưa có ghi chép, cho nên cần lấy mẫu tiến hành rà quét.

“Tiểu Khách, đây rốt cuộc là mực nước gì?”

“Chỉ là mực nước bình thường trộn lẫn một loại nước cỏ đặc biệt, viết trên giấy sẽ khác với mực bước bình thường, mực này khi dung hợp với vật chất khác sẽ sinh ra phản ứng biến sắc.”

Lục Kiến Vi ngạc nhiên hỏi: “Rất khó phá giải sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-101.html.]

“Cái này ta cũng không rõ ràng.” Tiểu Khách hỏi: “Ngươi vì sao muốn giúp hắn?”

Lục Kiến Vi: “Đương nhiên là vì kiếm tiền, hơn nữa còn muốn nhìn thấy chân tướng sáng tỏ. Trong số các thế lực thăm dò khách điếm cũng chỉ có Huyền Kính Tư chuyên tâm tìm kiếm chân tướng vụ án.”

Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể thuận tay giúp một chút, hà tất không làm?

Tiểu Khách: “Ngươi không sợ bị người ta kiêng kị?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi cười nói: “Nếu ta sợ đắc tội người khác thì còn treo hai tên kia trên mái nhà sao? Nói đi, thương thành có bán hay không?”

“Tự ngươi nhìn xem.”

Lục Kiến Vi mở ra mục thương phẩm, phát hiện “mực nước bảo mật chuyên dụng" một lọ… mười lượng.

“Ăn cướp à?”

Tiểu Khách hừ lạnh: “Như nhau thôi. Nước cỏ đặc biệt hiếm thấy, phí tổn cao.”

Lục Kiến Vi: “Ta vẫn luôn tò mò ngươi rốt cuộc là gì, thương phẩm trong thương thành được làm ra bằng cách nào?”

“Đừng buồn.” Tiểu Khách cảm thán một tiếng: “Sinh vật cấp thấp không thể lý giải được thế giới của sinh vật cấp cao là chuyện bình thường.”

Lục Kiến Vi gật đầu: “Ta không buồn, ta chỉ không thể hiểu được thế giới cấp cao lại khuyết thiếu nhân tài quản lý đến mức nào mà một hai phải tìm “sinh vật cấp thấp" đến kinh doanh khách điếm?”

Tiểu Khách: “……”

“Không nói năng gì đã im lặng bắt ép ta xuyên qua, món nợ này ta còn chưa tính với ngươi, hiện tại lại ngang ngược cướp đoạt tài sản của ta, thế giới cấp cao các ngươi có phải không có pháp luật hay không?”

“……”

Lục Kiến Vi bẻ ngón tay: “Cho nên nói, rẻ một chút.”

Nàng còn phải tích cóp tiền mua đạo cụ xuyên về nhà!

Tiểu Khách gian nan nói: “Tám lượng, không thể thấp hơn được, ta cũng cần năng lượng để duy trì hệ thống, đến lúc đó ta không có năng lượng giúp ngươi xuyên về thì đừng trách.”

“Được.” Lục Kiến Vi cũng không cố chấp: “Tám lượng thì tám lượng, hai chúng ta đều phát tài.”

Bóng đêm nhanh chóng bao phủ khách điếm.

Loading...