Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:29
Lượt xem: 37
Võ sư cấp bốn ở trên giang hồ như thế nào cũng được xem là cao thủ đệ nhị đệ tam, tại sao lại nguyện ý hạ thấp giá trị bản thân làm nô bộc cho kẻ khác?
Trong đầu Lục Kiến Vi xẹt qua nghi vấn, dự định tăng cường đề phòng Bình Vu. Có đôi khi người thoạt nhìn vô hại lại thường là đại nhân vật sau màn.
Võ giả cấp bốn có lẽ không thể xưng là đại nhân vật, nhưng phòng bị chưa bao giờ là thừa thãi.
Bữa ăn này mọi người đều ăn trong thấp thỏm.
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù theo thường lệ thu dọn bàn ăn, hai người đi vào phòng bếp, trùng hợp A Nại đang trong bếp làm đồ ăn sáng.
“A Nại ca, mỗi ngày ngươi đều cẩn thận chuẩn bị thức ăn cho Ôn công tử, nếu có một ngày ngươi không tiện nấu cơm thì công tử nhà ngươi sẽ như thế nào?” Nhạc Thù tò mò hỏi.
A Nại: “Ta luôn ở bên cạnh công tử!”
“Ta nói là nếu như.” Nhạc Thù bất lực nhấn mạnh.
“Dù sao khi ta có mặt, khẳng định sẽ dốc lòng chiếu cố công tử, nếu không có ta thì cũng sẽ có những người khác chiếu cố.”
Nhạc Thù sửng sốt: “Cũng đúng nha, Ôn công tử có tiền như vậy.”
Muốn đầu bếp cỡ nào mà không có?
“Có tiền thì thế nào?” A Nại cúi thấp đầu mất mát nói: “Công tử vì tìm giải dược dốc hết bao nhiêu là tài sản, thế nhưng một chút tác dụng cũng không có.”
Nhạc Thù nhớ tới hai chân bị liệt của Ôn Trứ Chi cũng không khỏi thở dài, thay hắn cảm thấy tiếc nuối, đồng thời ý tưởng trong lòng càng thêm kiên định.
Nhạc Thù đánh bạo hỏi: “Tin tức tàng bảo đồ có linh dược các ngươi từ đâu nghe được?”
“Trên giang hồ đâu đâu cũng nhắc tới tin đồn này.”
Nhạc Thù kinh ngạc: “Như vậy mà các ngươi cũng tin? Cũng chưa có ai thật sự nhìn thấy tàng bảo đồ, hơn nữa còn tìm không được.”
“Không tin cũng phải tin.” A Nại thầm than thở: “Cho dù chỉ là một tia hy vọng thì chúng ta cũng muốn đến xem. Nói thật, ta cùng công tử trước đây cũng từng mắc bẫy vài lần, đám lừa bịp kia nói dối có linh dược giải kỳ độc, lừa công tử không ít tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-106.html.]
“Sau đó thì sao?”
“Làm gì có sau đó, chúng ta cũng không đánh lại bọn chúng, chỉ có thể bỏ qua.”
Nhạc Thù hít sâu một hơi nói: “A Nại ca, đợi lát nữa ngươi mang đồ ăn sáng đến cho Ôn công tử có thể giúp ta hỏi một câu được không? Giúp ta hỏi hắn có thể cho ta theo hắn học kỳ môn chi thuật không?”
Trong mắt A Nại hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ngươi thật sự muốn học?”
Nhạc Thù mãnh mẽ gật đầu: “Muốn học! Ta còn muốn học cơ quan thuật!”
“Công tử thân thể không tốt, việc dạy kỳ môn độn giáp tốn rất nhiều tinh lực, ta không thể để công tử uổng phí công sức lại còn tổn hại sức khoẻ.” A Nại nghiêm mặt nói.
“Ta biết.”
A Nại đánh giá vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Thù, sau đó nói: “Vậy được, đợi công tử dùng xong bữa sáng ta sẽ đi gọi ngươi.”
“Cảm ơn A Nại ca!”
Khách điếm lầu hai, Phùng Viêm trong lòng nôn nóng.
Thời điểm dùng bữa sáng hắn đã muốn lên tiếng hỏi Lục chưởng quầy, thế nhưng trên bàn ăn có quá nhiều người nên không tiện mở miệng, Lục chưởng quầy lại chưa ra tín hiệu cho hắn, Phùng Viêm thực sự lo lắng mực nước đặc chế có thành công hay không.
Cũng may Lục Kiến Vi không để hắn chờ lâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mực nước đặc chế, giấy và bút mực đều đặt ở thượng phòng sườn tây trên lầu ba, ba người các ngươi tự đi lấy viết ám ngữ, đợi đến khi trời tối thì tung tin ra ngoài.”
Phùng Viêm vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Lục chưởng quầy!”
Đồng thời trong lòng lại sinh ra kiêng kị, đêm qua không thấy người lạ mặt nào lui tới khách điếm, hôm nay tại sao lại đột nhiên có nhiều mực nước như vậy?
Mực nước là do Huyền Kính Tư đặc chế, Bát Phương khách điếm có được bằng cách nào?
Phùng Viêm áp xuống nghi ngờ trong lòng, quyết định chuyên tâm vào việc trước mắt.
500 phần ám ngữ giống nhau như đúc, ba người chia ra viết chỉ cần thời gian một ngày là đủ.