Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:03:30
Lượt xem: 57
Trong số mười hai vị khách, có đủ năm thế lực lớn như Huyền Kính Tư, Kim Đao thương hành, Nhàn Vân sơn trang, Hắc Phong Bảo, Thiên Lí Lâu, phú hào xe lăncũng miễn cưỡng xem là thế lực nhỏ, nhưng không đủ thực lực để tranh giành tàng bảo đồ.
Ít nhất trong mắt người khác, Ôn Trứ Chi chỉ đến chi tiền, bất luận kẻ nào lấy được tàng bảo đồ tìm được bảo vật, hắn cũng sẽ trả giá cao để mua linh dược.
Huyền Kính Tư chỉ ở đây để tra án, dường như không quan tâm đến tàng bảo đồ, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Bát Phương khách điếm ở vị trí trung lập, chỉ kiếm tiền.
Mọi người ai về phòng nấy, khách điếm trải qua một đêm bình an.
Tống Nhàn lấy thân phận sư tôn gọi Đào Dương và Nguỵ Liễu tới, lão vuốt râu hỏi: “Tại sao tìm được Nhạc hiền chất rồi lại không truyền tin về?”
“Đồ nhi đã truyền tin ở Vọng Nguyệt Thành, nhưng đợi hồi lâu vẫn không nhận được hồi âm.” Đào Dương cúi đầu cẩn thận nói: “Sư phụ thật sự không nhận được thư sao?”
Tống Nhàn thở dài: “Nếu thu được thì đã đón Tiểu Thù về sơn trang từ lâu rồi, tội gì phải ở đây làm tiểu nhị?”
“Hôm đó đi cùng bọn ta còn có hai vị tiền bối Lữ Tào, khả năng là bị bọn họ chặn tin.”
Tống Nhàn: “Thôi, việc này để đó đi. Hai người các ngươi kể chuyện khách điếm cho vi sư nghe.”
Khách điếm thật sự không có gì để nói, Đào Dương máy móc giới thiệu mọi người hàng ngày làm gì, Tống Nhàn nghe cảm thấy vô vị bèn ngắt lời hắn: “Các ngươi có từng thấy cao thủ tọa trấn của khách điếm hay chưa?”
Bát Phương khách điếm thần bí khó lường, không ai biết tường tận.
Một số người suy đoán rằng cao thủ thực sự là Lục chưởng quần, cũng có người suy đoán
Lục chưởng quầy chỉ là nghe lệnh người đứng sau.
Tống Nhàn tin vế sau hơn.
Lục Kiến Vi là hạng phụ nữ thấp kém, còn trẻ tuổi như vậy không thể nào là cao thủ tuyệt đỉnh.
Đào Dương và Nguỵ Liễu đều lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-112.html.]
“Tiểu Thù và Trương quản gia thì sao?” Tống Nhàn lại hỏi: “Bọn họ thật sự nguyện ý làm tiểu nhị ở khách điếm sao?”
“Sư phụ, có Lục chưởng quỹ ở đây, còn có Huyền Kính Tư như hổ rình mồi, ta và sư muội không dám tiếp cận quá gần.”
Đào Dương không nói láo, hắn thật sự không trò chuyện nhiều với Nhạc Thù.
Tống Nhàn nheo mắt: “Huyền Kính Tư… Bọn họ phát hiện được gì rồi? Rốt cuộc hung thủ là ai??”
Đào Dương vẫn như cũ trả lời không biết.
Nguỵ Liễu cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị. Vừa rồi Lục tỷ tỷ hỏi nàng về người có nốt ruồi trong mắt, chẳng lẽ đã điều tra được gì rồi sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng trong lòng có suy đoán nhưng ngoài mặt cũng nói không biết.
Tống Nhàn còn muốn hỏi về tàng bảo đồ, nhưng thấy hai người hỏi một câu có ba câu không biết, đoán rằng cũng không rõ tung tích tàng bảo đồ liền xua tay bảo họ lui ra.
Bởi vì Tống Nhàn và Sài Côn lần lượt xuất hiện làm gián đoạn Ôn Trứ Chi dùng thiện, hại A Nại phải chạy vào bếp hâm nóng lần nữa.
“Ngươi nấu cơm đúng là phí củi.” Tiết Quan Hà nhỏ giọng nói: “Yến đại hiệp còn chưa xuất quan, ai đi chẻ củi?”
A Nại có thính giác tốt, kinh ngạc nói: “Chẻ củi? Yến đại hiệp?”
“Thì sao?”
“Việc hắn làm trong khách điếm chính là chẻ củi?”
Tiết Quan Hà gật đầu: “Đúng vậy, Yến đại hiệp chẻ củi thật sự rất chỉnh tề, củi ngươi đang đốt đều do hắn chẻ.”
A Nại đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha ha ha, đao khách đệ nhất giang hồ thế mà lại lưu lạc đến nỗi phải chẻ củi cho khách điếm, thật buồn cười!”
“Đừng cười nữa.” Tiết Quan Hà không hiểu nổi: “Yến đại hiệp bế quan, việc củi lửa phải làm
sao bây giờ?”
Bây giờ có nhiều khách trọ hơn, củi lửa cần để nấu cơm mỗi ngày cũng tăng lên theo, còn có rất nhiều công việc lặt vặt đến cùng một lúc.
Ba người Tiết Quan Hà, Nhạc Thù và Trương bá đều phải bận rộn quản lý khách điếm, còn phải luyện công tập võ, thật sự không có thời gian đi bổ củi.