Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:32
Lượt xem: 59
Với tình trạng thể chất của Ôn Trứ Chi, nàng không chắc hắn có sống nổi hay không.
Kim Phá Tiêu cũng đanh mặt nói: “Tống trang chủ, ngươi chột dạ như thế phải chăng lời Hàn sứ nói là sự thật?”
“Đúng vậy.” Tiết Quan Hà trợn mắt: “Ta thấy ngươi là đang chột dạ!”
Tống Nhàn: “...”
Tất cả mọi người đều nhận định lão chính là hung thủ?
“Chuyện Tống mỗ không làm, Tống mỗ đương nhiên không chịu được người khác bêu xấu.” Lão quay sang Lam Linh cùng Sài Côn: “Huyền Kính Tư là đang muốn chia rẽ chúng ta, các ngươi ngàn vạn lần không được để trúng kế bọn hắn.”
Mọi người không nói nên lời, đen cũng có thể nói thành trắng, miệng lưỡi xảo biện không ai sánh bằng.
“Việc này trước tiên không bàn.” Lục Kiến Vi duỗi lòng bàn tay ra: “Tống trang chủ vừa rồi vi phạm nội quy củ khách điếm, bị phạt năm trăm lượng.”
Tống Nhàn tức muốn thổ huyết, đây đúng là khách điếm ăn thịt người, chỉ vì tìm tàng bảo đồ mà lão đã tốn mất một vạn lượng chuộc người, sau nữa lại tốn thêm một ngàn lượng để sao chép Tương tác tập chú, hiện tại còn phải chịu phạt!
Lão muốn từ chối nhưng chiêu thức vừa rồi của cao thủ khách điếm thực sự quá quỷ dị, lão tạm thời không muốn trở thành kẻ thù của Lục Kiến Vi, lúc này mới miễn cưỡng lấy ra bốn tờ ngân phiếu.
Không đủ tiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão quay sang nhìn Đào Dương cùng Ngụy Liễu, cả hai đều lắc đầu.
Tống Nhàn nhịn không được từ trong túi tiền rút ra một tờ ngân phiếu nhàu nát, vừa rồi không dám lấy ra chắc là vì sợ mất mặt.
Lão giao ngân phiếu vào tay Lục Kiến Vi rồi lại nhìn sang Hàn Khiếu Phong.
“Ngươi không tìm thấy bằng chứng chính xác, chỉ dùng một bức thư tay giả mạo để định tội người khác, tốt nhất đừng nên lãng phí thời gian của tất cả mọi người.”
Hàn Khiếu Phong vốn đã dự liệu từ trước nên không bất ngờ, chuẩn bị lấy ra chứng cứ khác
“Đợi đã!” Nhạc Thù đột nhiên lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu trong tay Lục Kiến Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-135.html.]
“Lục chưởng quầy, có thể cho ta xem thử được không?”
Lục Kiến Vi đưa cho hắn.
“Chờ chút.” Nhạc Thù lấy tay che mắt: “Chưởng quầy có thể mở tờ ngân phiếu đó ra được không?”
Lục Kiến Vi có chút đăm chiêu, theo lời Nhạc Thù mở nếp gấp của tờ ngân phiếu ra, toàn bộ thông tin trên tờ ngân phiếu đều lộ ra trước mắt tất cả mọi người.
Trên cùng của tờ ngân phiếu có in dòng chữ “Hộ bộ quan phiếu”, mệnh giá được ghi rõ phía bên dưới, phần còn lại là con dấu và một số chữ bao gồm ngày tháng, số hiệu…
“Mở rồi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Nhạc Thù nói: “Ngài xem giúp ta nét cuối cùng của chữ “phiếu" có phải dài hơn ngân phiếu thông thường một chút hay không?”
Ngân phiếu được in ấn nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn của triều đình, nếu có dư nét hoặc hư hỏng sẽ không được sử dụng.
“Quả nhiên!” Kim Phá tiêu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng ra so sánh, sau đó cao giọng nói: “Lục chưởng quầy, tờ tiền trong tay ngươi chẳng lẽ là giả? Đường đường là Nhàn Vân sơn trang trang chủ mà lại dùng một tờ ngân phiếu giả để đi lừa người sao?”
“Không, không thể nào!” Tống Nhàn không giấu được sự khiếp sợ, giơ tay muốn chộp lấy nhưng lại bị Lục Kiến Vi tránh được.
Hàn Khiếu Phong tinh ý nhận ra có gì đó không đúng, tiến lên ngăn cản Tống Nhàn, ánh mắt sắc bén hỏi: “Nhạc Thù, ngươi có gì muốn nói?”
“Ta…” Nhạc Thù buông lỏng hai tay, hai mắt đỏ hoe, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tống Nhàn: “Ban đầu ta còn chưa xác định, nhưng hiện tại ta dám khẳng định, ngươi chính là hung thủ! Ngươi g.i.ế.c cha ta! Ta phải báo thù cho cha!”
Tuy rằng hắn nói như thế nhưng lại không liều lĩnh xông đến chỗ Tống Nhàn mà lại nhìn sang Hàn Khiếu Phong.
“Tờ tiền này có rất nhiều nếp gấp, Hàn đại nhân nếu không tin có thể lần theo các nếp gấp, xem thử có thể gấp ra được hạc giấy hay không.”
Hàn Khiếu Phong cầm lấy tờ tiền, trên đó quả nhiên có rất nhiều nếp gấp, nếu không phải gấp đi gấp lại nhiều năm thì chắc chắn không thể để lại vết hằn sâu như vậy.
Hai tay của hắn cực kì nhanh nhẹn, chỉ trong vài giây, một con hạc giấy nhỏ đã dựng đứng trên đầu ngón tay của hắn, trông như sắp bay theo chiều gió.
Tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Nhạc Thù có thể từ mặt sau ngân phiếu phán đoán ra được nét cuối cùng của chữ “phiếu” dài hơn ngân phiếu thông thường, còn có thể nói ra được lai lịch của nếp gấp, điều này chứng tỏ gì?