Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 137

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:35
Lượt xem: 42

Đầu óc của hắn trở nên rối bời.

Một người là sự phụ đã nuôi nấng hắn thành người, truyền dạy võ nghệ, một người là sư muội của hắn.

Hắn không biết sư phụ vì sao lại biến thành bộ dáng đáng sợ như thế.

Sự tình tại sao lại phát triển đến mức này?

“Cũng chỉ có ngươi mới dám lấy chính đồ đệ của mình ra uy hiếp!” A Nại trợn mắt xem thường: “Ngụy cô nương, Đào công tử, có sư phụ như vậy không bằng trực tiếp ở đây đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, rời khỏi sư môn đi.”

Mọi người: …

Ngụy Liễu vốn đã biết rõ bản tính của Tống Nhàn, cho nên bất luận đối phương làm ra chuyện gì cũng không khiến nàng kinh ngạc.

Nàng một chút cũng không sợ hãi, chỉ đứng lặng người cảm nhận hơi thở hổn hển sau lưng.

Thật nực cười, vị sư phụ mà nàng từng rất ngưỡng mộ lại nhát gan và yếu đuối như vậy.

“Sư phụ, ta vốn là cô nhi được người nhặt đem về sơn trang, người cho ta ăn uống, dạy ta võ nghệ, cho dù hiện tại người có g.i.ế.c ta thì ta, ta cũng không có một câu oán hận.” Ngụy Liễu rũ mắt nói: “Nhưng người có thể nói cho ta biết, Lan sư tỷ, Mai sư tỷ, các nàng rốt cuộc là c.h.ế.t như thế nào không?”

Tống Nhàn ngẩng người.

“Sư muội, ngươi nói vậy là có ý gì?” Đào Dương không dám tin: “Bọn họ không phải ra ngoài làm việc gặp chuyện ngoài ý muốn nên vô tình bỏ mạng hay sao?”

Đào Dương đương nhiên nghe hiểu ý Ngụy Liễu, nhưng lại không muốn chấp nhận.

Ngụy Liễu nhướng mi, trong mắt là tuyệt vọng cùng bi phẫn, nàng cười thảm: “Đào sư huynh, có lúc ta thật sự rất ghen tị với ngươi.”

“Ha ha,” Tống Nhàn cười lạnh một tiếng, lưỡi kiếm càng ngày càng sát cổ nàng, không cẩn thận sẽ cắt trúng vào da thịt Ngụy Liễu: “Tiểu Liễu, từ trước đến nay ngươi luôn là đồ đệ vi sư coi trọng, vi sư cũng không làm có lỗi với ngươi.”

Ngụy Liễu nhắm chặt mắt: “Ngươi coi trọng ta đơn giản chỉ vì ta thiên phú võ công không tồi, có thể hoàn thành được nhiệm vụ quan trọng. Đối với ngươi, võ nghệ của ta quan trọng hơn thân thể của ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-137.html.]

Đối với các sư tỷ thiên phú không tốt mà nói, giá trị của bọn họ chỉ được đong đếm qua việc mua bán thân thể.

Người này căn bản không có lương tâm, lão chính là một tên cặn bã từ đầu đến đuôi.

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, có mấy ai ngờ Tống trang chủ ngoại trừ diệt môn cả nhà hảo hữu lại còn dùng danh nghĩa thu đồ đệ mà lén lút mua bán xác thịt đâu cơ chứ?

“Bang!” Một bạt tai sấn tới, trên mặt Tống Nhàn lập tức xuất hiện vệt đỏ, một bên mặt sưng to.

Lam Linh vẻ mặt lạnh băng, nàng thu lại năm ngón tay, ghét bỏ vung tay vài cái rồi nhìn về phía Lục Kiến Vi, híp mắt cười duyên: “Lục chưởng quầy, nô gia nhất thời tức giận, chỉ là một chút trừng phạt nho nhỏ dành cho cầm thú, không tính là đánh nhau chứ?”

Lục Kiến Vi cười hỏi: “Tay có đau không?”

“Đúng là chỉ có Lục chưởng quầy thương xót ta.” Lam Linh vươn bàn tay tuyết trắng nói: “Nô gia đau.”

“Để Bình Vu công tử xoa cho ngươi.”

“Hắn là đại nam nhân thô lỗ, sao có thể so được với Lục chưởng quầy ôn nhu như nước?”

Bình Vu: “……”

Mọi người: Tuy rằng Lục chưởng quầy người mỹ thiện tâm, nhưng nếu xét ôn nhu thì có lẽ vẫn là Bình Vu ôn nhu hơn.

Hàn Khiếu Phong hơi có chút đau đầu.

Rõ ràng là thời khắc bắt giữ hung thủ vô cùng căng thẳng, tại sao đám người này vẫn ở đây nói cười?

Tống Nhàn ngay lúc này cảm thấy bản thân bị miệt thị.

Từ lúc bắt đầu bọn họ đã không để lão vào mắt, dường như việc lão có phải là hung thủ hay không, có thể chạy thoát hay không đều không quan trọng.

Lão đường đường là trang chủ Nhàn Vân sơn trang, thế nhưng lại bị tát ở trước mặt nhiều người như vậy!

Lão đã bao nhiêu năm rồi chưa từng chịu vũ nhục như thế này.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hàn Khiếu Phong, nếu ngươi muốn có thêm một mạng người thì cứ việc tới bắt ta!” Lão hét lớn hòng thu hút sự chú ý của mọi người.

Loading...