Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:49
Lượt xem: 73

Nói cách khác, Bát Phương khách điếm ở trong lòng bọn chúng đã trở thành một thế lực siêu nhiên, không ai có thể trêu chọc được.

Nói là “không phải cấp tám thì không thể trêu chọc”, nhưng Võ Vương cấp tám lại có mấy người đâu chứ? Tên nào không phải là lão yêu quái bế quan ẩn thế?

Bọn họ không có khả năng rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, cũng không có khả năng lỗ mãng đi đắc tội với một tòa khách điếm cao thâm khó lường.

Sáng sớm hôm sau, bốn người Hàn Khiếu Phong dùng xong bữa sáng liền áp chế Tống Nhàn cùng Tống Phúc rời khỏi khách điếm.

Ngụy Liễu cùng Đào Dương cũng từ biệt Lục Kiến Vi, dự định trở lại Nhàn Vân sơn trang xử lý công việc kế tiếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khách điếm khôi phục an bình.

Thiếu một đối thủ cạnh tranh, tâm tình Lam Linh cùng Sài Côn tương đối không tồi.

Trước khi phá giải được tàng bảo đồ, bọn họ đều biểu hiện vô cùng bình thản nhàn nhã, một khi tàng bảo đồ được phá giải, chờ đợi giang hồ sẽ là tinh phong huyết vũ.

Thời gian cứ thế lại qua 10 ngày, Huyền Kính Tư phái người đưa tới năm trăm lượng tiền thưởng cùng ba trăm lượng tiền nợ.

Năm trăm lượng tiền thưởng là do đạo cụ khách điếm kiếm được, tự nhiên sẽ nhập vào tài khoản khách điếm, ba trăm lượng vào tiền túi của Lục Kiến Vi.

Nhàn Vân sơn trang phái người đưa tới ấn tín, nói rõ có thể dùng ấn tín đổi bốn vạn lượng ở Thiên Khải tiền trang trong Vọng Nguyệt Thành.

Thiên Khải tiền trang là tiền trang chính thức của Khải triều, trải rộng khắp toàn bộ lãnh thổ Khải triều, danh tiếng có thể bảo đảm.

Huyền Kính Tư còn dựa vào danh sách mà Trương bá và Nhạc Thù soạn ra, từ tư khố của Tống Nhàn phát hiện vô số tiền tài của Bạch Hạc sơn trang, tất cả đều được lưu giữ dưới danh nghĩa của Nhạc Thù, Nhạc Thù muốn rút tiền chỉ việc chứng minh thân phận với Thiên Khải tiền trang.

Chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa thể rời khỏi khách điếm không thể lập tức nhận ân tình của Huyền Kính Tư, đồng thời đưa cho Lục Kiến vi hai vạn lượng phí bảo mệnh.

Lục Kiến Vi kiểm kê tài khoản khách điếm, sau khi tiêu hết chín vạn lượng ngăn chặn Tống Nhàn tự bạo lại được bổ sung thêm mười vạn lượng.

Muốn thăng cấp đạo cụ công kích còn phải đợi một thời gian.

Kiếm tiền không dễ, không phải lúc nào cũng có cơ hội phát tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-147.html.]

Sau khi thanh danh khách điếm khởi sắc, hẳn là sẽ không còn những tên coi tiền như rác dại dột đến công kích khách điếm như Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo nữa.

Lục Kiến Vi nhàm chán quan sát bản đồ.

Phạm vi năm dặm đều là tài sản cá nhân của riêng nàng, 8000 mẫu đất đang chờ phát huy giá trị của nó.

Náng kéo bản đồ đến Vọng Nguyệt Thành. Trong thành cảnh tượng vẫn đông đúc sôi nổi như trước.

Lại kéo ra phía Bắc mấy chục dặm, ngoài phạm vi Vọng Nguyệt Thành.

Có hơn một trăm chấm xanh đang đi tới cửa Bắc Vọng Nguyệt Thành, hành động cực kỳ chậm chạp.

Là lưu dân.

Bọn họ là lưu dân chạy nạn từ Vĩnh Châu tới.

Đột nhiên, một đạo nội lực cực kỳ mạnh mẽ xông thẳng lên trời, sau mấy giây lại nhanh chóng thu liễm.

Đây là tu vi cấp sáu trung giai!

“Yến huynh xuất quan rồi!” Tiếng cười của Kim Phá Tiêu truyền tới lầu ba: “Ta thấy Yến huynh thần thái sáng láng, đao pháp càng thêm tinh vi, nhất định là thu hoạch không nhỏ, chúc mừng chúc mừng!”

Yến Phi Tàng bế quan xong thu được kết quả tốt, trong lòng vui sướng hiếm khi tươi cười đáp trả: “Đa tạ Kim huynh.”

Hắn nói xong, xoay người đối diện lầu chính, ngẩng đầu nhìn lên khom người bái lạy.

“Đa tạ Lục chưởng quầy chỉ điểm.”

Lục Kiến Vi bước ra khỏi phòng, đứng dựa vào lan can nhìn xuống Yến Phi Tàng lún phún râu trong viện, ôn thanh nói:

“Mấy ngày ngươi bế quan, Quan Hà nấu cơm cũng không quen. Người khác chẻ củi không đều như ngươi, vẫn là ngươi chẻ củi điêu luyện, nhanh đi rửa mặt rồi tới hậu viện mài đao đi.”

Yến Phi Tàng: “...”

Những người còn lại: “...”

Tàng bảo đồ một ngày chưa được phá giải thì đám do thám bên ngoài khách điếm một ngày cũng sẽ không rời đi.

Loading...