Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:53
Lượt xem: 96

Lông mi Ôn Trứ Chi hơi rũ xuống, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: “Chi bằng như thế này, hai vị có thể cùng Ôn mỗ giao dịch.”

“Ngươi thật sự giải ra rồi?” Sài Côn trông có vẻ ngạc nhiên, sau đó phản ứng lại: “Ngươi muốn giao dịch như thế nào?”

Lam Linh thu liễm ý cười: “Ôn Trứ Chi, cho dù ngươi tìm được vị trí bảo vật thì sao? Chỉ dựa vào ngươi và Kim đao thương hành, liệu sẽ đi được tới đâu? Chỉ sợ giữa đường đã bị người khác ám sát rồi. Ngươi vốn dĩ không giữ được bảo vật, chi bằng ngoan ngoãn nói ra, ta có thể nể tình khuôn mặt này của ngươi mà bán ngươi linh dược.”

Ôn Trứ Chi xoay xe lăn, chầm chậm tiến về cửa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ở sau quầy xem náo nhiệt.

“Lục chưởng quầy có muốn làm ăn không?”

Lục Kiến Vi đầy hứng thú nói: “Nói nghe thử.”

“Ta nói cho ngươi vị trí cụ thể của bảo vật cùng với bản đồ cơ quan bên trong, nếu ngươi tìm được linh dược thì nó sẽ thuộc về ta, những bảo vật còn lại đều thuộc về ngươi, như thế nào?

Giao dịch này cũng quá hấp dẫn rồi, Lam Linh và Sài Côn không cần suy nghĩ đã muốn đáp ứng.

Tại sao lại không hợp tác với bọn họ chứ!

Lục Kiến Vi một tay chống cằm, mái tóc xõa sang một bên thái dương, dưới ánh nắng lấp lánh làn da càng thêm trắng ngần, lông mày cũng toát lên thần thái linh động.

“Ôn công tử, ta không có hứng thú với bảo vật.”

Lục Kiến Vi yêu tiền nhưng tự biết lượng sức mình.

Trong mắt những kẻ khác, thực lực của nàng rất mạnh, sau lưng còn có thế lực lớn chống lưng, Ôn Trứ Chi chọn cùng nàng giao dịch là việc hợp tình hợp lý.

Nhưng người trong nhà biết việc trong nhà, Lục Kiến Vi không có sư môn, chỉ có một mình, cho dù biết bảo vật ở đâu cũng không thể đi lấy.

Xung quanh là bầy sói đói, nếu nàng thật sự đồng ý, chờ đợi Lục Kiến Vi sẽ chỉ có những lần ám sát không ngừng nghỉ.

Ôn Trứ Chi dường như không bất ngờ, lại nói: “Vậy thì đổi một vụ làm ăn khác, Ta dự định ở khách điếm dài ngày, ngươi bảo vệ ta chu toàn, giá cả vẫn là một tháng một vạn lượng.”

Thời hạn một tháng trước đã hết, hắn phải gia hạn.

Lục Kiến Vi gật đầu cười nói: “Được thôi.”

“Ôn Trứ Chi, ngươi có ý gì?” Sài Côn cau mày: “Ngươi chuẩn bị vĩnh viễn trốn trong khách điếm sao? Ngươi không cần linh dược nữa?”

Lam Linh cũng nói: “Ngươi muốn gây sự với bọn ta? Ngươi xác định bọn ta không có cách phá giải tàng bảo đồ? Đúng là nực cười.”

Ôn Trứ Chi không đáp lại, quay đầu phân phó A Nại: “Về phòng.”

Hắn rời đi dứt khoát khiến hai người Lam Linh và Sài Côn còn chưa kịp đe doạ đã thấy cửa phòng đóng sầm ngay trước mắt.

Kẻ chiến thắng cuối cùng chỉ có Lục Kiến Vi — nàng lại kiếm được một vạn lượng.

Lại năm ngày nữa trôi qua, Ôn Trứ Chi mỗi ngày đều nhàn nhã đọc sách, uống trà đánh cờ, dường như không có quá nhiều khao khát với linh dược, A Nại và Yến Phi Tàng mỗi ngày đều đi ra ngoại thành phát cháo.

Lam Linh và Sài Côn sắp đợi không nổi nữa.

Bọn họ nhận được tin tức, những dị sĩ trong Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo đều không tìm được manh mối từ bản sao chép của Tương tác tập chú.

“Ngươi thật sự tin Ôn Trứ Chi đã giải ra được tàng bảo đồ?” Sài Côn tìm Lam Linh bàn bạc.

Bọn họ tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng đứng trước lợi ích cũng có thể hợp tác làm cộng sự.

Lam Linh dùng ngón tay cuộn tròn thắt lưng bằng vải trên eo, nhướng mày cười nói: “Hắn tinh thông kỳ môn độn giáp, nói không chừng thật sự đã xem hiểu. Có điều Ôn Trứ Chi chỉ là một tên tàn phế, nếu không ở Bát Phương Khách điếm thì chúng ta sao lại tới mức bị động như thế?”

“Chi bằng chúng ta thử thăm dò hắn?”

“Được.”

Trong sân, Ôn Trứ Chi đang kiên nhẫn dạy Nhạc Thù, bỗng dưng có hai vị khách không mời mà tới, quấy rầy bọn họ.

“Ôn công tử, nếu Lục chưởng quầy đã không có hứng thú với bảo vật, chi bằng ngươi cùng chúng ta hợp tác?”

Ôn Trứ Chi không ngẩng đầu lên: “Các ngươi không có thành ý, ta không làm.”

Chương 151. -

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-150.html.]

“Không phải là không có thành ý.” Sài Côn nhẹ nhàng giải thích: “Hiện tại không có người nào giải được câu đó, ngươi đột nhiên nói mình giải được, chúng ta lo lắng cũng là lẽ đương nhiên.”

Ôn Trứ Chi chậm rãi nói: “Nếu đã không tin ta, hà tất lại cùng ta làm ăn?”

“Ôn công tử, lúc trước ngươi cùng Lục chưởng quầy giao dịch có nhắc đến vị trí bảo vật, cũng nhắc đến bản đồ cơ quan gì đấy, ta nghĩ đó chắc hẳn cũng là một manh mối quan trọng, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau trước, đợi khi hoàn toàn tin tưởng lại bàn đến vụ làm ăn thứ hai, ngươi thấy thế nào?” Sài Côn chân thành đề nghị.

Ôn Trứ Chi ngẩng đầu nhìn hắn cười.

“Một người mười vạn lượng, ta sẽ nói cho các ngươi vị trí bảo vật.”

Hai người: “...”

Tên c.h.ế.t tiệt này cũng giống Lục chưởng quầy!

“Các ngươi còn chê nhiều?” Nhạc Thù ở bên cạnh cười lạnh: “Trong đó có vô số vàng bạc châu báu, đòi mười vạn thì đã sao? Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo đã nghèo đến mức này rồi sao? Ngay cả mười vạn cũng không có.”

Lam Linh cười như chuông bạc: “Nhạc thiếu trang chủ nói đùa rồi, ta không phải chê tiền nhiều, mà là đang lo lắng cho tương lai. Nếu như nơi đó không có bảo vật, ta không phải lỗ to rồi sao? Ôn công tử có Lục chưởng quầy bảo vệ, đến lúc đó ta cũng không thể làm gì được hắn.”

“Chí phải chí phải.” Sài Côn nói theo.

Ôn Trứ Chi: “Các ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi nói cho bọn ta vị trí, đến lúc tìm được bảo vật thì linh dược thuộc về ngươi, cho ngươi một phần mười bảo vật, không cần ngươi xuất thủ ra sức, ngươi chỉ cần đợi ở đây là được.”

“...”

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh.

Lục Kiến Vi đang ở sau quầy đọc sách, phàn nàn với hệ thống: “Tiểu Khách, ngươi xem đám người này kẻ sau lại mưu mô hơn kẻ trước. Nói dễ nghe là không cần ra sức, nhưng đến lúc lấy được bao nhiêu bảo vật không phải vẫn do bọn họ quyết định hay sao, bọn họ nói bảo vật chưa tới một vạn lượng, chỉ phân cho Ôn phú hàomột ngàn lượng, ai dám phản bác đây?”

“Có lẽ là do gần mực thì đen.” Tiểu Khách cảm thán.

Lục Kiến Vi híp mắt: “Ngươi đang ám chỉ ta?”

Tiểu Khách: “Là tự ngươi cảm thấy như thế, không liên quan gì đến ta.”

Ba người trong sân lại rời đi trong không khí không mấy vui vẻ.

Không lâu sau, A Nại và Yến Phi Tàng phát cháo quay về, vội vàng uống một bát nước rồi đi tìm Tiết Quan Hà.

“Hôm nay gặp được cha ngươi, cha ngươi tâm trạng không tốt, ta hỏi rồi, hắn nói gần đây trong thành không an toàn, liên tiếp c.h.ế.t mấy mạng người, đều là bị người ta hạ độc, quan phủ tra ra được đó không phải là loại độc thông thường, đã báo cho Huyền Kính Tư rồi.”

Tiết Quan Hà vô cùng kinh ngạc: “Người c.h.ế.t là ai? Gia đình ta không sao chứ?”

“Gia đình ngươi không sao, người c.h.ế.t cũng không phải nhân vật lớn, ta không nhớ rõ.”

Tiết Quan Hà tim đập thình thịch, mặt trắng bệch nói: “Hi vọng Huyền Kính Tư sớm ngày tra rõ án mạng.”

“Hai ngươi có nhớ lần trước Ngưu Tiểu Hỉ theo cha vào thành họp chợ cũng trúng độc không?” Nhạc Thù đột nhiên nói.

Mọi người: “...”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngưu Tiểu Hỉ cái gì?” Yến Phi Tàng hỏi.

A Nại: “Lúc đó ngươi đang bế quan nên không biết. Là một đứa bé trúng Quần Phương Đó, cha nó đến cầu cứu Lục chưởng quầy.”

Yến Phi Tàng kinh ngạc, lúc hắn đang bế quan rốt cuộc khách điếm đã xảy ra chuyện gì?

“Lâm Tòng Nguyệt không phải đã sớm c.h.ế.t rồi sao? Tại sao còn xuất hiện Quần Phương Đố?”

Lâm Tòng Nguyệt chính là người chế tạo ra Quần Phương Đố, nàng hạ độc g.i.ế.c hại những kẻ bạc tình trong thiên hạ, dẫn đến giang hồ phẫn nộ, bị người truy lùng bao vây cuối cùng mất mạng.

Quần Phương Đố từ đó cũng biến mất trong giang hồ.

Đương nhiên, hai năm sau khi nàng chết, giang hồ thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện chuyện Quần Phương Đố hại người, nhưng đều được Thần Y Cốc giải quyết.

Mọi người đều đoán rằng có người lúc Lâm Tòng Nguyệt còn sống đã mua độc từ trong tay nàng.

Sau này Quần Phương Đố cũng không còn xuất hiện nữa.

Loading...