Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:29
Lượt xem: 65
Yến Phi Tàng biết rất rõ là vì trong nhà hắn từng có một vị tộc huynh trúng loại độc đó, phải mang số tiền lớn đến tìm Thần Y Cốc mới giữ được mạng.
“Lần này người c.h.ế.t không phải khách nhân giang hồ, chỉ là người bình thường, xem chừng cũng không có ai để ý, chúng ta chỉ muốn xem Huyền Kính Tư có thể phá án hay không.” A Nại thản nhiên nói.
Tiết Quan Hà lòng đầy lo lắng: “Ta vẫn không yên tâm. Trong thành có kẻ xấu hạ độc, ta có chút lo lắng cho những người trong nhà.”
“Ngươi không biết giải độc, võ công cũng không cao, quay về cũng vô dụng." A Nại thẳng thừng nói: “Kẻ lúc trước đả thương Ngưu Tiểu Hỉ là võ giả cấp năm.”
“Cấp năm?” Yến Phi Tàng cau mày: “Một đứa trẻ bình thường bị võ giả cấp năm đả thương sao có thể còn sống?”
Lục Kiến Vi: "Đối phương không dùng hết toàn lực, hoặc là nói vừa bắt đầu đã bị cắt ngang.”
Nàng từng hấp thu cỗ nội lực kia nên biết cấp bậc quả thực là cấp năm, nhưng lực đạo có chút khiếm khuyết, bằng không Ngưu Tiểu Hỉ đã c.h.ế.t trước khi kịp cứu chữa.
“Hóa ra là vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi quay sang Tiết Quan Hà: “Nếu ngươi lo lắng gia đình mình sẽ gặp nạn, ta có thể chuẩn bị một số giải dược Quần Phương Đố, ngày mai bảo Yến Phi Tàng mang qua đó. Có điều độc bọn họ trúng chưa chắc đã là Quần Phương Đố.”
Tiết Quan Hà vui mừng khôn xiết.
“Đa tạ chưởng quầy! Giải dược bao nhiêu tiền, ta sẽ mua cho người nhà.”
“Mười lượng một phần.” Lục Kiến Vi không khách khí với hắn: “Nhà ngươi có bao nhiêu người?”
“Trên dưới hai mươi người, ồ, cộng thêm mười người của tửu lầu bao gồm chưởng quầy, tiểu nhị và đầu bếp, tổng cộng ba mươi người. Ta sẽ viết thư cho cha nhờ ông ấy chuẩn bị ba trăm lượng. Yến đại hiệp, phiền ngươi giúp ta đem về.”
Yến Phi Tàng đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ qua một chuyện.
“Lục chưởng quầy, ngươi làm sao có thuốc giải? Thật sự chỉ bán mười lượng thôi sao?”
Không phải chỉ có Thần Y Cốc mới phương thuốc sao? Hơn nữa một phần giải dược chỉ có mười lượng!
Trước kia tộc huynh của hắn cầu thuốc đã bỏ ra mấy ngàn lượng!
Yến Phi Tàng không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, mọi nghi ngờ đều viết rõ lên mặt.
Lục Kiến Vi sửng sốt, có phải nàng bán rẻ quá rồi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-152.html.]
Nhưng dược liệu dùng để chế tạo giải dược vốn cũng không đắt, hơn nữa mười lượng với bá tánh nông thôn bình thường mà nói cũng đã là một số tiền không nhỏ.
“Không biết Thần Y Cốc bán bao nhiêu tiền?”
Yến Phi Tàng che mặt, theo bản năng lùi lại một bước.
“Một nghìn lượng vàng.”
Lục Kiến Vi: “...”
Một nghìn lượng vàng! Không phải một nghìn lượng bạc!
Làm đại phu kiếm tiền nhiều như thế sao? Hay là tiền của khách nhân giang hồ rất dễ kiếm?
Cũng đúng, nếu không dễ kiếm thì Hắc Phong Bảo sao có thể đụng một tí là lôi ra hơn mười vạn lượng?
Thất sách, thất sách rồi!
Nàng cố gắng ổn định cảm xúc, điều chỉnh ngữ khí ôn hòa nhưng trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Thần Y Cốc quả nhiên tham lam.”
Ôn Trứ Chi cười thầm: “Chất lượng mà giá rẻ như Bát Phương khách điếm, trong giang hồ thật hiếm thấy.”
Mọi người: ???
Thần Y Cốc đúng là tham, nhưng Bát Phương khách điếm mà cũng được xem là giá rẻ chất lượng ư?
Lục Kiến Vi cảm thấy lời này nghe xuôi tai, cơn đau trong lồng n.g.ự.c cũng dịu đi một chút, quyết định sau này sẽ yên tâm tăng giá.
Nàng vẫn còn quá lương thiện, cần phải khiêm tốn học hỏi Thần Y Cốc.
“Ôn công tử là người hiểu chuyện.” Nàng khẽ mỉm cười: “Sau này muốn làm ăn thì cứ đến gặp ta, chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái giá thích hợp.”
Ôn Trứ Chi càng cười lớn: “Được thôi.”
Màn đêm buông xuống, mọi người trở về phòng sau bữa tối.
A Nại thắp hương an thần, lẩm bẩm nói: “Công tử, hiện tại chúng ta bị bọn họ chặn ở khách điếm, việc tìm kiếm giải dược cũng vì thế phải hoãn lại, người cố chịu thêm vài ngày.’
Bởi vì trúng độc nên Ôn Trứ Chi thường xuyên không ngủ yên giấc.