Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:35
Lượt xem: 52
Hắc Trọng nói: “Ngươi cố ý sai tên hầu của mình tiếp cận Sài trưởng lão, sau đó nhân cơ hội cùng nhau g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, hắn trước khi c.h.ế.t còn không có dấu vết kháng cự, nhất định là đã bị thôi miên, ngươi nghĩ rằng chúng ta không tra ra được hay sao?”
Lục Kiến Vi nghe vậy liền hỏi một câu: “Lam cô nương, khi ngươi và Bình Vu còn ở khách điếm quả thật hợp tác thôi triển thuật thôi miên, việc này có thật là do các người làm?”
“Không phải!” Lam Linh tức giận đến mức hộc cả máu: “Rõ ràng là Sài Côn tự mình đòi Bình Vu, hắn muốn lợi dụng Bình Vu để moi tin tình báo của Thiên Lí Lâu. Ha ha đúng là mơ mộng hão huyền. Ta sớm đã biết tên Bình Vu kia không hề đơn giản, ngày đó lợi dụng Tống Nhàn tự bạo để vứt bỏ hắn, ai biết tên ngốc Sài Côn kia lại muốn lấy, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Yêu nữ, ngươi dám!” Hắc Trọng cả giận nói: “Ngươi nói bậy, ngươi g.i.ế.c Sài trưởng lão lại còn nhục mạ hắn, ngươi thật sự đáng chết!”
“Ta hỏi một câu nữa.” Nét mặt Lục Kiến Vi trở nên lạnh lẽo: “Thiên Lí Lâu thật sự mặc kệ ngươi?”
Lam Linh lắc đầu nói: “Bọn hắn nói như vậy chỉ là muốn lừa ngươi không lấy tiền của ta mà thôi. Lục chưởng quầy thông minh như vậy, sao có thể tin lời xằng bậy của chúng? Nếu trưởng lão Thiên Lí Lâu xảy ra chuyện mà Thiên Lí Lâu liền bỏ mặc không quản, thử hỏi sau này còn ai muốn bán mạng cho họ nữa?”
“Có đạo lý.” Lục Kiến Vi gọi Yến Phi Tàng đến, giao ra tín vật: “Ngươi mau đi một chuyến đến Vọng Nguyện Thành đổi lấy mười vạn lượng.”
Yến Phi Tàng: “...”
Được rồi, lệnh của chưởng quầy là lớn nhất.
“Lục chưởng quầy, ả g.i.ế.c hại Sài trưởng lão, Hắc Phong Bảo bọn ta nhất định phải báo thù này!” Hắc Hậu không cam lòng gào to.
Lục Kiến Vi khẽ mỉm cười: “Không phải ta không cho các ngươi báo thù, chỉ có điều con người ta không thích đánh đánh g.i.ế.c giết, càng không thích nhìn thấy máu. Chuyện này vẫn còn có điểm đáng ngờ, thay vì các ngươi ở đây truy sát Lam Linh không buông thì không bằng đi tìm Bình Vu hỏi chuyện, ít nhất hắn cũng là nhân chứng.”
“Nếu bọn ngu ngốc đó tìm ra được thì làm gì có chuyện đánh đuổi ta?” Lam Linh châm chọc nói: “Nói là vì Sài Côn báo thù, thật ra là vì không tìm được hung thủ nên tùy tiện tìm đại một người để gánh tội thay, cũng là vì để bảo toàn mặt mũi cho toàn bộ Hắc Phong Bảo.”
Huynh đệ Hắc thị: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-156.html.]
Hai người bọn họ không dám đắc tội Lục Kiến Vi chỉ đành tạm thời rút lui, nhưng vẫn phải người đứng canh giữ xung quanh khách điếm, không để Lam Linh có cơ hội chạy thoát.
Lam Linh thấy bọn họ không dám đi vào mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Chờ cho Lục Kiến Vi bước xuống lầu, hàng mi khẽ nhíu lại, tỏ ra vẻ đáng thương.
“Lục chưởng quầy, may là có ngươi giúp đỡ.”
Lục Kiến Vi: “Mối quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn là vì tiền bạc. Nói tình cảm sẽ làm tổn hại đến tiền bạc. Ngươi không cần phải làm thế.”
Lam Linh: “...”
Nàng ra vẻ đáng thương nói: “Ta bị thương rồi, muốn xin ngươi chút thuốc liệu có được không?”
Lục Kiến Vi lại gần đánh giá thương thế của nàng.
Cánh tay phải bị binh khí sắc bén cắt vào, còn lại bên ngoài không có quá nhiều thương tích, thương tật bên trong thì không nhìn ra được, cần phải bắt mạch mới biết.
Đây không phải là có sẵn cho bệnh cho nàng chữa luôn hay sao?
Lục Kiến Vi ngồi xuống đối diện Lam Linh, ôn nhu nói: “Nếu ngươi tin tưởng ta, không ngại để ta bắt mạch thì ta mới có thể bắt đúng bệnh cho đúng thuốc được.”
“Ta đương nhiên là tin ngươi rồi.” Lam Linh vươn cổ tay: “Ngươi ngay cả loại độc Quần Phương Đố còn có thể giải được, chút vết thương chẳng đáng là bao.”
Lục Kiến Vi không trả lời, đưa tay lên tập trung bắt mạch.
Huynh đệ Hắc gia cấp bậc không tồi, Lam Linh một chọi hai nên phải chịu chút nội thương, cần uống thuốc vài ngày mới có thể hồi phục.