Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:45
Lượt xem: 60
“Có Trương bá trông nom khách điếm, ta vui vẻ còn không kịp.” Lục Kiến Vi bưng chén trà: “Từ nay về sau chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.”
Tất cả mọi người liền nâng chén, lấy trà thay rượu, cùng kính cho trận tuyết rơi dày đặc này.
Mọi người uống vài hớp trà nóng lại gắp vài đũa đồ ăn, thân thể từ trong ra ngoài đều cảm thấy ấm áp.
Hàn Khiếu Phong chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình cùng những khách nhân giang hồ này ngồi quanh bàn, ăn chung một nồi lẩu, thậm chí còn tranh nhau đồ ăn.
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của vị Hàn sứ cũng dần thả lỏng trong hơi nóng cuồn cuộn.
Trong lòng hắn còn giấu một chuyện, mãi cho đến khi nước trong nồi bốc hơi một nửa, Tiết Quan Hà châm thêm canh vào, Hàn Khiếu Phong lúc này mới lần lữa mở miệng.
“Tống Nhàn và Tống Phúc đã c.h.ế.t trong nhà lao, ta cũng không tra hỏi ra được kẻ chủ mưu là ai, xin lỗi.”
Nhạc Thù sửng sốt, nuốt xuống miếng cải trắng trong miệng mới trịnh trọng nói: “Hàn đại nhân, ta biết các ngươi đã cố gắng hết sức. Sau khi cha ta qua đời, trên giang hồ không có ai đòi lại công lý cho hàng chục người c.h.ế.t thảm trong sơn trang, đây là lẽ thường tình, ta không trách bọn họ. Chỉ có Huyền Kính Tư tận sức điều tra vụ án này, phần tình nghĩa này ta sẽ khắc sâu trong lòng.”
Hàn Khiếu Phong rót đầy một chén: “Nhạc thiếu hiệp, Hàn mỗ kính ngươi.”
Việc Huyền Kính Tư “nhúng tay” vào vụ án trong giang hồ đã khiến nhiều khách nhân giang hồ bất mãn, trong lúc Huyền Kính Tư điều tra thường xuyên bị người khác châm biến và cản trở, thậm chí có lúc còn bị tấn công ám sát.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thắc mắc, Huyền Kính Tư làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Hiện tại đã rõ.
Luôn có những người bị hại bất lực, cần phải có người lấy lại công đạo cho bọn họ.
A Nại bất mãn nói thầm: “Xem ra cửa lao ở Huyền Kính Tư các ngươi không được kín nhỉ, phạm nhân dễ dàng bị người ta sát hại như vậy.”
Hàn Khiếu Phong nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-163.html.]
“A Nại ca, đây là măng mùa đông ngươi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.” Nhạc Thù vội vàng gắp miếng măng bỏ vào trong chén của hắn.
A Nại: “…”
Hắn có nói sai đâu!
“Ngươi nói không sai, chuyện này xác thực là thiếu sót của Huyền Kính Tư.” Hàn Khiếu Phong thản nhiên nhận tội.
“Ta đã nói rồi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“A Nại.” Giọng Ôn Trứ Chi nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại làm người ta không thể cự tuyệt: “Ăn măng đi.”
“Được.” A Nại ngoan ngoãn cầm chén.
Lục Kiến Vi đột nhiên nói: “Lúc trước ta nghe Trương bá đề cập đến, khách nhân giang hồ không ai muốn giao thiệp với Huyền Kính Tư, nhưng cũng không dám vô cớ trêu chọc Huyền Kính Tư, là bởi vì chỉ huy sứ Huyền Kính Tư có vũ lực cường đại, việc này có đúng không?”
Ngữ điệu nàng nhẹ nhàng tùy ý, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.
Hàn Khiếu Phong sửng sốt, trả lời: “Hàn mỗ không dám nghị luận tung lung về chỉ huy sứ.”
“Thế nào gọi là nghị luận lung tung? Khen ngợi hắn võ công cao cường cũng gọi là nghị luận lung tung?” Lục Kiến Vi cười nói: “Chỉ là tán gẫu thôi mà, chẳng lẽ cấp trên các ngươi lại núp dưới gầm bàn nghe trộm?”
“Phụt.” Tiết Quan Hà không nhịn được.
Kim Phá Tiêu cũng cười: “Cũng không đến mức nghe trộm, chẳng qua vị chỉ huy sứ này rất thần bí, ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, trước nay chỉ nghe nói hắn xử lý vụ án nào, ở đâu chứ cũng chưa từng chạm mặt.”
“Chỉ huy sứ thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả phó chỉ huy sứ cũng rất hiếm nhìn thấy hắn.” Hàn Khiếu Phong hạ giọng nói.
Khi hắn nói lời này, trong mắt lộ ra tôn sùng.
Lục Kiến Vi gật đầu cảm khái: “Nghe nói mười ba tuổi hắn đã đảm nhiệm chức chỉ huy sứ, phá được án hái hoa tặc, thật đúng là thiếu niên anh tài. Một anh kiệt như vậy lại không thể gặp, thật sự đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Lam Linh không nhịn được mở miệng: “Nghe nói khuôn mặt như Diêm La trông rất dọa người, thà không gặp còn hơn.”