Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:58
Lượt xem: 55
Phạm Miên vốn đã kính trọng đồng thời biết ơn Lục Kiến Vi vì đã nhận nhi tử làm đồ đệ, nhưng sau khi nghe cách xưng hô của nàng, Phạm Miên lại càng có thái độ thân thiết với Lục Kiến Vi, mặt mày cũng vui tươi hơn trước.
"Lục chưởng quầy, không phiền toái gì cả, ngài tới đây ta rất vui, ta đã hỏi Hà nhi ngài thích ăn gì nhất, đã sớm sai người chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài tới thôi."
Lục Kiến Vi cười nói: "Vậy lát nữa ta phải ăn nhiều hơn thường ngày rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chắc chắn rồi." Phạm Miên niềm nở mời: "Bên ngoài lạnh, mọi người mau vào nhà đi, ta sai người pha trà nóng. Lục chưởng quầy, Trương tiền bối, mời vào trong."
Nói xong bèn thân thiết kéo Lục Kiến Vi vào phủ như hai tỷ muội.
Bá tánh Khải triều thành thân sớm, Phạm Miên mười lăm tuổi thành thân, mười tám tuổi sinh Tiết Quan Hà, hiên tại cũng chỉ mới ngoài ba mươi, chỉ hơn Lục Kiến Vi năm sáu tuổi.
Xét về tuổi tác, hai người cũng có thể làm tỷ muội.
Chẳng qua nàng chưa từng luyện võ, lại quanh năm làm lụng vất vả, mặc dù thường xuyên bảo dưỡng nhưng nhìn qua thì lại lớn hơn Lục Kiến Vi mười tuổi.
Lục Kiến Vi vốn nhìn trẻ hơn tuổi thật, lại thêm dung mạo xuất chúng, sau khi luyện võ thì càng thanh cao thoát tục, ngoài ý muốn trẻ ra vài tuổi.
Hai người đứng cạnh có cảm giác như hơn kém nhau một thế hệ.
Cha con Tiết gia: ???
Không nghĩ đến hai người bọn họ có thể trò chuyện hòa hợp như vậy.
Tiết Bình Sơn mỉm cười tiếp đón Trương Cao Chúc, mọi người đồng loạt vào nhà.
Về phần xe ngựa bên ngoài tự khắc sẽ có mã phu đến đưa đi.
Tiết Quan Hà lấy từ trong xe ra một chiếc túi da, hai bên khâu dây quai, hắn đeo chéo sang một bên người, bộ dáng có chút kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-177.html.]
“Thiếu gia, đây là cái gì?” Gã sai vặt A Quý đi theo phía sau hắn tò mò hỏi.
Tiết Quan Hà: "Đây là túi thuốc của sư phụ ta."
Kỳ thực chính là hộp thuốc mà đại phu thường mang, nhưng Lục Kiến Vi sợ hộp thuốc nặng, vì vậy đã mua một chiếc túi xách bằng da không thấm nước trong hệ thống thương thành.
Khải triều cũng có các sản phẩm bằng da, cho nên túi thuốc bằng da này cũng không quá làm người ta chú ý.
“Hóa ra là vậy.” A Quý kinh ngạc nói: “Lục chưởng quầy biết y thuật sao?”
"Đương nhiên rồi, sư phụ ta biết rất nhiều thứ!" Hắn đắc ý trả lời, sau đó lại hỏi: “Phòng của sư phụ an bài ở đâu, đưa ta đến đó.”
A Quý lập tức dẫn hắn rẽ vào một hướng: "Ở bên cạnh tiểu viện của thiếu gia, rất gần."
"Tốt."
Người Tiết gia đều hiền lành, bọn họ rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác, Tiết Bình Sơn và Phạm Miên rất nhiệt tình nhưng không quá phận, khiến người ta cảm thấy thoải mái như ở nhà, không có cảm giác bất tiện khó chịu.
Sau khi trà đủ cơm no, Lục Kiến Vi nói: "Phạm nương tử làm người sảng khoái, làm cho ta có cảm giác hận không thể gặp ngươi sớm hơn, nhưng ta còn có việc quấn thân, đành phải thất lễ rồi.”
Phạm Miên biết nàng đến đây vì vụ án đầu độc liên hoàn, vì vậy cũng không làm lỡ chính sự, lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Tiểu viện được Tiết gia thu dọn rất yên tĩnh, trang nhã, rất phù hợp với sở thích của Lục Kiến Vi.
Nàng trở về phòng, đồng thời mua một lọ độc dịch không màu cùng với vài hộp son phấn trong thương thành.
Son phấn của Khải Triều phần lớn được làm từ hoa Hồng Lam nghiền thành nước, sau đó cho trộn với dầu, độc dịch kết hợp hoa Triều Hà có thể giữ cho cánh hoa không bị thối rữa, nhưng khi gặp hoa Hồng Lam sẽ biến thành kịch độc.
Lục Kiến Vi đút thử cho hình nhân một ít son phấn, sau đó nhỏ vài giọt độc dịch, hình nhân lập tức phát tác độc tính.
Độc dịch có tính bay hơi, sau khi dùng xong nàng lập tức đóng chặt nắp bình sau đó đặt nó vào ba lô hệ thống, nhằm ngăn chất lỏng dễ bay hơi tồn đọng trong không khí.
Độc dịch sau khi bay hơi sẽ đi vào cơ thể con người dọc theo khoang mũi và miệng, trộn với son phấn khi ăn vào, trong cơ thể sẽ phát sinh phản ứng.