Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:01
Lượt xem: 38
Khi làm việc Lục Kiến Vi thích lo trước tính sau, nếu sau này có bệnh nhân thực sự cần thuốc, nàng không thể lấy bột thuốc ra trộn trực tiếp với nước.
Như vậy quá ra vẻ.
Nàng lấy bột mì từ trong ba lô cá nhân, thêm nước và cho vào bát, sau đó thêm bột thuốc với liều lượng tương tự, nhào thành ba viên thuốc nhỏ màu trắng, cho vào trong lọ sứ tinh xảo xinh đẹp.
Hình nhân được đặt lại vào trong ba lô, Lục Kiến Vi dọn dẹp mặt bàn bừa bộn, đang định mặc quần áo đi ngủ thì đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài sân truyền đến.
“Lục chưởng quầy, phía tây thành có người trúng độc, tình huống khẩn cấp, có thể xin ngài bớt chút thời gian đi một chuyến hay không?” Hàn Khiếu Phong đứng ở ngoài viện, khẩn trương nói.
Lục Kiến Vi đồng ý không chút do dự.
Khi nàng đi ra ngoài viện, Trương bá và Tiết Quan Hà đã đợi sẵn ở cửa, hiển nhiên là muốn đi cùng nàng.
Tiết Bình Sơn và Phạm Miên vội vàng đi đến, nghe tin lại có người trúng độc liền không khỏi lo lắng.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Lục chưởng quầy, trong nhà có mấy con ngựa, các ngươi cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn."
Lúc này đi xe ngựa có vẻ rườm rà.
Lục Kiến Vi không từ chối.
Khi còn nhỏ nàng từng học cưỡi ngựa, học cũng không tệ, chỉ có điều sau đó gia đình nàng lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, nàng không có cơ hội đến trại nuôi ngựa nữa.
Ngựa của Tiết gia đều được nuôi dưỡng tốt, con nào con nấy cũng sáng bóng mượt mà, con ngựa uy vũ nhất có vẻ không hài lòng khi bị quấy rầy lúc nửa đêm, khịt mũi với mọi người.
Lục Kiến Vi vừa nhìn thấy nó, không nhiều lời đã trực tiếp cưỡi lên ngựa.
Con ngựa này cũng khá biết điều, cảm thấy nàng không dễ chọc giận bèn không dám ầm ĩ, ngoan ngoãn chở nàng đi về phía tây thành.
Trên đường đi, Hàn Khiếu Phong đã nói rõ tình hình cho Lục Kiến Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-179.html.]
Người bị trúng độc là thiếu đông gia của cửa hàng tương dầu ở tây thành, trúng độc khi đang vui chơi ở phố bán hoa, xung quanh toàn là người nên nha môn lúc này mới kịp thời nhận được tin tức.
Thời điểm bọn họ đến nơi lầu xanh đã bị sai dịch bao vây, Chu Kiều và Phùng Viêm đang đứng bên cạnh kẻ trúng độc, cả hai đều cau mày nắm chặt tay, dáng vẻ vô cùng bất lực.
Nhóm đại phu của y quán trong nội thành cũng lắc đầu thở dài.
Phụ mẫu và thê tử của thiếu đông gia chạy đến, thấy sắc mặt hắn méo xệch, hai mắt sung huyết, thậm chí còn không kêu lên được, chỉ thỉnh thoảng phun ra mấy ngụm máu, không khỏi hoang mang lo sợ, kinh hãi đau đớn khóc gào.
Lục Kiến Vi sải bước vào trong lầu, mùi hôi thối bao trùm, đó là mùi của m.á.u độc.
"Thượng sứ đại nhân, Lục chưởng quầy." Phùng Viêm tiến lên nghênh đón: "Độc phát tác đã gần nửa canh giờ, nếu không có thuốc giải thì chỉ có thể chờ chết."
Chủ nhân cửa hàng tương dầu thấy người tới khí thế bất phàm, không chút do dự quỳ rạp xuống đất, van xin nói: "Đại nhân, xin hãy cứu con ta! Tiểu nhân dập đầu lạy ngài!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong đập mạnh xuống đất.
Mẫu thân và thê tử của người trúng độc cũng dập đầu quỳ lạy.
Hàn Khiếu Phong dùng ánh mắt dò hỏi Chu Kiều.
Thần sắc Chu Kiều nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu.
“Hàn sứ.” Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: “Ta có thể thử xem sao.”
Trong lòng Hàn Khiếu Phong chấn động, kinh ngạc nói: "Lục chưởng quầy, mời ngài."
Nói rồi lại quay sang người nhà nạn nhân: "Mọi người yên lặng."
Người trong nhà lập tức im bặt, không còn dập đầu mà chỉ quỳ trên mặt đất, nhìn Lục Kiến Vi đầy mong đợi.
Chu Kiều nhíu mày: "Ngươi thử? Ngươi muốn thử như thế nào? Cho dù ngươi biết nguồn gốc chất độc, thời gian ngắn như vậy có thể tìm được thuốc giải sao?"
Sau khi bị Lục Kiến Vi giáo huấn vào ban ngày, Chu Kiều ý thức được độc này không đơn giản, nguồn gốc của chất độc vốn đã hiếm, dược liệu có thể giải độc chắc chắn càng khó tìm.
Hắn không tin Lục Kiến Vi thực sự có thể giải độc.