Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:05
Lượt xem: 41
Nàng đã trốn trong khách điếm vài tháng rồi, nếu còn không thư giãn chắc sẽ phát ốm vì buồn chán.
Ba người không cưỡi ngựa mà chậm rãi đi dạo trên phố, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy món đồ mới lạ trên quầy hàng thì dừng lại ngắm nghía.
Đi một lúc cũng đến được chợ phía tây, quả nhiên người qua lại nườm nợp.
Tiết Quan Hà rất quen thuộc với nơi này, đi được vài bước sẽ có chủ quầy hàng chào hỏi hắn, thuận tiện liếc nhìn Lục Kiến Vi, nhưng lại không dám nhìn nhiều.
Bọn họ đều đã nghe nói vị này là sư phụ được thiếu gia Tiết gia tôn sùng, y thuật vô cùng lợi hại.
Đêm qua Phàn thiếu đông suýt nữa bị độc chết, tất cả các đại phu có mặt đều bất lực, sư phụ của Tiết thiếu gia chỉ dùng một viên thuốc đã cướp được người từ tay Diêm vương.
Thần y!
Tiết thiếu gia có thể bái được sư phụ lợi hại như vậy, nửa đời sau ắt sẽ có phúc, Tiết gia cũng có thể được thơm lây.
Bách tính bình thường không dám trêu chọc khách nhân giang hồ, chỉ dám lén lút nhìn trộm bọn họ, nhưng cũng không dám đến quá gần, sợ sẽ va vào đối phương.
Khu vực xung quanh ba người trở thành một khoảng trống.
Lục Kiến Vi cũng không có gì bất mãn, càng tốt, nàng đỡ phải chen chúc.
Thời điểm không ai dám đến gần bọn họ, bỗng nhiên có một cô nương cầm giỏ hoa đi về phía Lục Kiến Vi, cảnh tượng có chút thu thút sự chú ý của người khác.
Cô nương ước chừng 15-16 tuổi, tóc tết thành nhiều b.í.m nhỏ, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, đôi môi màu hồng nhạt.
Ăn mặc như người dị vực, ngoại hình lại giống như người Trung Nguyên.
Nàng rất gầy, hai má hóp lại, đôi mắt to đặc biệt nổi bật.
Đôi mắt như thế vốn nên chứa đầy sự ngây thơ hồn nhiên của một thiếu nữ, nhưng vào lúc này lại vô cớ khiến người khác khó chịu, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng tựa như một vùng hoang mạc không màu sắc.
Nàng đẩy giỏ hoa về phía trước, âm điệu trầm khàn, ngữ khí lại vô cùng lãnh nhạt, nhưng lời nói ra lại tinh nghịch, tổng thể có chút không hòa hợp.
"Tỷ tỷ, có muốn mua một bông hoa tặng cho tình lang trong lòng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-182.html.]
Trong giỏ chỉ có một bông hoa, cánh hoa to, xòe rộng, màu sắc tươi tắn như ánh bình minh.
Đồng tử của Tiết Quan Hà và Trương bá đột ngột co lại.
Là hoa Triều Hà!
Cả hai bước tới đề phòng, muốn ngăn giỏ hoa trên tay thiếu nữ.
Lục Kiến Vi cười nói: "Mùa đông vẫn có hoa nở đẹp như vậy, thật mới lạ, đáng tiếc ta không có tình lang."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nương bán hoa sửng sốt một chút, sau đó thẳng thắn đáp: "Không có cũng không sao, hoa nở đẹp thế này, mang về đặt đầu giường cũng rất đẹp."
"Nếu nó héo ta sẽ buồn lắm.”
Thiếu nữ nhìn nàng thật sâu, một lúc sau mới nói: "Không sao, ta có thể cho ngươi một bình nước đặc biệt để giữ cho cánh hoa không bị thối rữa."
"Nước ở đâu?"
“Nước ở trong bình, quên mang theo.” Cô nương bán hoa cũng không quan tâm cái cớ của mình vụng về đến mức nào, bình tĩnh nói: “Cho nên ta cần ngươi đi cùng ta một chuyến, ở trong con hẻm cách đây không xa."
Ý trong lời nói là muốn dụ người ta vào con hẻm nhỏ, nhưng phối hợp với biểu cảm của nàng ta, nhìn thế nào cũng thấy khó xử.
Thời điểm những nạn nhân đó mua hoa của nàng, bọn họ không nhận ra có điều không đúng sao? Hay nói cách khác, cho dù nhận ra thì bọn họ cũng sẽ không để một cô nương trẻ tuổi vào mắt.
Chỉ có những kẻ tham lam sắc đẹp, tự cao tự đại mới có thể mua hoa độc dịch, đưa tiễn chính sinh mạng của chính mình.
Lục Kiến Vi hơi cong môi.
"Được thôi."
Tiết Quan Hà và Trương bá đồng thanh nói: "Chưởng quầy!"
“Các ngươi đợi ở đây.” Lục Kiến Vi như thể bị mê hoặc tâm trí: “Ta đi với nàng ta một chuyến.”
Cô nương bán hoa khẽ nhướng mày rồi lập tức trở lại vẻ thờ ơ.
Lục Kiến Vi bắt gặp biểu tình rất nhỏ của nàng ta, trong lòng dần nảy sinh một vài suy đoán.