Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:12
Lượt xem: 60
“Ngươi đến rồi.” Hồ Cửu Nương giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt của Lục Kiến Vi, đáy mắt hiện lên căm hận cùng cực: “Hồ ly tinh!”
Lục Kiến Vi đã gặp qua nhiều việc lớn nhỏ, nhưng chưa bao giờ vì ngôn từ ghen ghét của người khác mà trừng phạt bản thân.
“Ta vốn không muốn gặp ngươi, nể tình ngươi ở trong nhà lao cầu xin đủ kiểu, ta lại là người vừa đẹp người lại đẹp nết, đành phải đồng ý với Hàn Khiếu Phong gặp ngươi một lần.”
“Ha!” Hồ Cửu Nương khàn giọng cười nhạo: “Đẹp người lại đẹp nết sao? Một kẻ vô dụng không biết võ công như ngươi lại có thể khiến tử y sứ Huyền Kính Tư chắn trước người, không phải hồ ly tinh thì là gì?”
Lục Kiến Vi không quan tâm nói: “Ngươi quá hạn hẹp rồi, tử y sứ thì tính là gì? Dù cho có là chỉ huy sứ cũng phải ngoan ngoãn đưa tiền cho ta, làm việc thay ta.”
Hồ Cửu Nương: “...”
Ả thật sự chưa bao giờ thấy qua người nào mặt dày như Lụv Kiến Vi.
“Ngươi cầu xin ta đến đây nếu chỉ vì muốn nói những lời này thì thứ cho ta không phụng bồi.” Lục Kiến Vi vờ đứng dậy.
Hồ Cửu Nương gọi nàng lại: “Rốt cuộc ngươi là ai? Có thể giải được Quần Phương Đố, chẳng lẽ ngươi là người của Thần Y Cốc?”
“Đồ đệ của ngươi cũng giải được, nàng cũng đến từ Thần Y Cốc sao?” Lục Kiến Vi hỏi lại.
Hồ Cửu Nương hừ lạnh: “Nó? Ngươi thật sự cho rằng nó là thứ tốt đẹp sao? Loại người như nó quen giả vờ giả vịt, chỉ biết tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời, nếu không phải nó hại ta, ta có thể trở nên như thế này sao?”
“Hại ngươi?” Lục Kiến Vi ra vẻ kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-187.html.]
Hồ Cửu Nương rõ ràng đã nhịn rất lâu, lúc này nóng lòng muốn được chia sẻ.
“Ngày đó ta vốn dĩ có thể g.i.ế.c đứa bé kia, nhưng nó lại la lên là có người đến, chỉ vì muốn cứu một tên nam nhân phụ bạc, đúng là nực cười.”
Lục Kiến Vi thuận theo suy nghĩ của Hồ Cửu Nương, đặt câu hỏi: “Nếu ngươi đã dùng Quần Phương Đố, tại sao còn muốn ra tay g.i.ế.c hắn?”
“Hắn nghe được giọng nói của ta, nói là giọng ta chói tai!” Hồ Cửu Nương siết chặt cọng rơm, muốn thô bạo bóp nát, nhưng vì toàn thân vô lực, đành tức giận buông ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi cau mày: “ Ngươi phải chấp nhận hiện thực, thật sự là giọng của ngươi nghe rất chói, ta nghe mà còn đau tai.”
“Ngươi ——”
“Có điều nàng ngăn ngươi g.i.ế.c người, có liên quan gì đến việc hại ngươi?”
Hồ Cửu Nương hừ lạnh: “Nếu đứa bé kia tắt thở tại chỗ thì ngươi sẽ không cứu được nó, chắc hẳn nha đầu c.h.ế.t tiệt kia biết tin ngươi có thể giải độc, tâm tư ả linh hoạt, dám hao tâm tổn phí dẫn ta vào bẫy! Ta nhổ vào!”
“Ý của ngươi là, nàng phát hiện có người giải được Quần Phương Đố cho nên nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt có thể thoát khỏi ngươi, vì thế lúc ngươi ra tay g.i.ế.c nam tử có ngoại thất, đã cố tình thuyết phục ngươi chừa lại đường sống cho đám ngoại thất, lấy danh con tin để đẩy ngươi vào tình thế đã rồi, hoặc là, nàng còn có thể nhờ vào đó để lại đầu mối, khiến người của quan phủ có thể sớm tìm được nơi giấu con tin, dù sao ——”
Ánh mắt Lục Kiến Vi hiện lên vẻ thưởng thức: “Dù sao Vọng Nguyệt Thành chỉ lớn bằng này, thế nào cũng sẽ tìm được.”
“Ngươi quả thật không ngu ngốc.” Hồ Cửu Nương khó mà khen được một câu, không cần nàng phí lời giải thích, còn có thể tiết kiệm được chút sức.
“Đợi khi ngươi sa lưới, nàng lập tức có thể tìm ta giúp nàng giải độc.” Lục Kiến Vi tiếp tục suy luận: “Ngươi nghĩ như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Hồ Cửu Nương lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia rất tinh ranh, nó đã biết ta không có giải dược từ lâu, luôn có suy nghĩ muốn thoát khỏi ta, ha, cũng không biết ai là người nuôi nó lớn.”
“Nhưng độc trên người nàng không phải là Quần Phương Đố, sao lại chắc chắn rằng ta có thể giải được? Mà nuôi lớn trong lời ngươi nói chính là hạ độc khống chế nàng sao?”