Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:39:09
Lượt xem: 55
“Ngài thật sự trẻ tuổi như vậy?!” A Nại ngạc nhiên thốt lên, khiến những người bên cạnh nhìn sang.
Bọn họ đều là những người có thính lực phi phàm, đã nghe được rành mạch.
Lục chưởng quầy vậy mà chỉ mới 25 tuổi!
Lam Linh võ công cũng không thèm luyện nữa, bay xuống từ lầu hai, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lục Kiến Vi, cảm thấy ngạc nhiên: “Ta vốn nghĩ là ngươi chưa qua 30 thì cũng phải 27-28.”
“Tại sao?”
“Yến Phi Tàng đánh không lại ngươi.” Lam Linh nói: “Đừng nhìn hắn hiện tại là cấp sáu, hắn cũng là 25 tuổi mới đến cấp năm, đã coi như thiên tài hiếm thấy trong thiên hạ rồi.”
Yến Phi Tàng: “...”
Không cần lấy hắn làm ví dụ, mất mặt muốn chết.
Lam Linh nói ra tiếng lòng của mọi người: “Ngươi thật là đáng sợ.”
Lục Kiến Vi: “...”
Lại nói tiếp, nàng cũng là 25 tuổi mới vừa tới cấp năm.
Chỉ là chân tướng không thể miêu tả.
Sự kinh ngạc, cảm thán và sùng kính của mọi người không những không khiến nàng thấy lâng lâng mà còn làm nàng có áp lực cực lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng giống như đang dẫm lên một sợi dây thép cực kỳ mỏng manh và dễ gãy, một khi điểm yếu của nàng lộ ra, chờ đợi nàng sẽ là vực sâu vạn trượng.
Vì vậy, giương cờ hiệu vẫn là điều cần thiết.
Nếu trước đây mọi người nghi ngờ nàng có một sư môn có lai lịch thâm hậu, vậy nàng sẽ chậm rãi chứng thực suy đoán đó, nếu người nào có dụng ý xấu, trước khi hành động có lẽ còn phải suy xét kỹ.
Trước khi có được thực lực tuyệt đối, nàng phải giữ vững thần bí.
“Ta chỉ là một chưởng quầy của khách điếm mà thôi.” Lục Kiến Vi đạm nhiên cười: “Nào có gì đáng sợ?”
Lam Linh tức giận nói: “Lục chưởng quầy, ngươi cho rằng hai tên ngu ngốc bên ngoài tại sao lại không dám tiến vào?”
Trước đây Hắc Phong Bảo cũng không phải là người sợ phiền phức, thường thường đều do bọn họ gây chuyện trước, càng đừng nói tới hai tên Hắc Hậu và Hắc Trọng, ỷ vào gia nghiệp và thực lực cấp sáu không ít lần bắt nạt người khác.
Thế nhưng bọn hắn chịu nhục ở Bát Bhương khách điếm nhiều như vậy, ngay cả quả rắm cũng không dám đánh, điều này còn không thể chứng minh chỗ đáng sợ của Lục Kiến Vi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-203.html.]
Lục Kiến Vi thầm nghĩ: Nếu bọn họ biết nàng chỉ có tu vi cấp năm, chắc chắn sẽ lập tức bị bọn họ tìm tới báo thù rửa hận.
“Chi bằng ngươi suy nghĩ một chút nên thoát thân như thế nào khi bị Hắc Phong Bảo vây bắt đi.”
“Không phải còn có ngươi sao?”
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Nếu ta rời khỏi đây thì sao?”
Lam Linh: “Vậy nô gia sẽ đi theo người. Lục chưởng quầy, người nhất định không được vứt bỏ nô gia đâu đó.”
“...”
Mọi người cạn lời, ngươi một người bốn mươi tuổi bắt một cô nương trẻ tuổi mới hai lăm tuổi bảo vệ, không biết xấu hổ sao?
Lục Kiến Vi đang định trả lời, ánh mắt bỗng khựng lại, chuyển hướng sang hướng bên trái bên ngoài viện.
Có người tới.
Khoảnh khắc Lục Kiến Vi nghiêng đầu, khoé mắt nàng đúng lúc quét ngang qua Ôn Trứ Chi, thấy hắn cũng hơi nghiêng về hướng đó.
Đây là phản ứng bản năng của võ giả khi phát hiện có động tĩnh.
Người còn cách khá xa, ở đây ngoài nàng ra cũng chỉ có Ôn Trứ Chi phát hiện.
Nàng dựa vào hệ thống, hắn dựa vào cái gì đây?
Không thể nào là nội lực cấp ba chứ?
Ước chừng thời gian uống hết một chén trà, ngoài sân truyền tới tiếng vó ngựa, mọi người lúc này mới cảm nhận được, lũ lượt nhìn ra ngoài sân.
Theo như kinh nghiệm, mỗi khi có khách mới xuất hiện trong khách điếm, sẽ có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.
Ai có thể không thích hóng hớt chứ?
Người tới ghìm ngựa ở ngoài cửa, dung mạo trông khoảng ngoài ba mươi, chiếc mũi khoằm rất đặc trưng, ánh mắt hắn quét qua những người trong sân, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Lam Linh.
“Lam Linh, ngươi ở bên ngoài quá lâu rồi. Lâu chủ có lệnh ngươi nhanh chóng trở về phục mệnh.”
“...”
Trong viện lặng im, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng A Nại gánh vác tất cả, phá vỡ sự yên lặng: “Người này là ai vậy?”