Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:11
Lượt xem: 78
Phạm Miên ở bên cạnh cũng đỏ mắt, chỉ có lòng tràn đầy cảm kích với Lục Kiến Vi.
"Ta chưa từng dạy đồ đệ, ngươi là người đầu tiên, ta không biết nên dạy như thế nào, nếu có chỗ nào dạy không tốt..."
“Sư phụ!” Tiết Quan Hà gạt lệ hô to: “Ngườii là sư phụ tốt nhất trên thế gian!”
Lục Kiến Vi: “...”
Mặc dù nghe có hơi chột dạ, nhưng cũng không uổng công nàng mua một thanh bảo đao từ thương thành.
“Mở ra xem thử đi.” Nàng đưa hộp đao cho Tiết Quan Hà.
Tiết Quan Hà đứng dậy, cẩn thận đặt chiếc hộp lên mặt bàn, sau đó mở nắp hộp ra, một tia sáng b.ắ.n ra từ trong hộp, thiếu chút nữa làm đau mắt hắn.
“Đao tốt!"
Yến Phi Tàng nghe thấy tiếng đi đến, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảo đao.
Hắn là người yêu đao, lúc trước thanh kiếm kia được khen ngợi hắn cũng không có quá nhiều xúc động, nhưng thanh đao trước mắt này, nói là tuyệt thế thần binh cũng không quá đáng!
Dù cho Tiết Quan Hà không biết bình phẩm, nhưng cũng biết rõ thanh đao này so với Kinh Đào của Yến Phi Tàng còn tốt hơn, thậm chí là vượt xa.
Vậti này phải là một bảo vật vô giá!
Tay của hắn không nhịn được run rẩy.
Lục Kiến Vi nội tâm hài lòng, dù sao nàng cũng đã chọn lựa rất kỹ.
Quyển Sương Đao chỉ có một thanh, vì để tìm được đao có thể phát huy tối đa uy lực của Quyển Sương đao pháp, nàng cơ hồ đã cẩn thận nghiên cứu lại một lần tất cả các thanh đao còn lại trong thương thành.
Cuối cùng quyết định chọn thanh đao có giá một trăm lượng này.
Không thể không nói, hệ thống định giá những vật này còn rẻ hơn rất nhiều lần so với giá cả trong giang hồ.
Chỉ riêng về mặt kỹ thuật mà nói, thanh đao này cũng không vượt qua thanh kiếm năm lượng bạc kia, nhưng đôi khi nhu cầu tiêu dùng cũng sẽ ảnh hưởng đến giá cả hàng hóa.
Kiếm không phù hợp cũng không quan trọng, nhưng đao thì khác.
Nói một cách khác, đó chính là sự khác nhau giữa cửa hàng quần áo bình thường và cửa hàng quần áo thiết kế.
“Sư phụ, ngài thật sự muốn cho ta thanh đao này sao?”Tiết Quan Hà vẫn cảm giác khó tin: “Bảo đao như vậy, cho ta không phải là lãng phí sao?"
Lục Kiến Vi: “Trước đó ngươi luyện đao đều dùng nhánh cây, cảm ngộ về đao pháp còn chưa đủ sâu, có một thanh đao chân chính, ngươi mới có thể cảm nhận được đao ý chân thực là như thế nào. Ngươi xác định không muốn?"
Tiết Quan Hà đỏ mặt, không lên tiếng.
Hắn đã sớm muốn có một thanh đao thuộc về mình, phẩm tướng không cần quá tốt, chỉ cần là đao là được.
Bây giờ rốt cuộc giấc mộng này đã được thực hiện, thậm chí vượt xa mong muốn của hắn, Tiết Quan Hà sao có thể không cần?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-213.html.]
Hắn chỉ lo lắng đao kỹ của mình sẽ làm ô uế bảo đao.
“Ngươi không muốn, ta muốn.” Yến Phi Tàng đột ngột lên tiếng, hai mắt dính chặt trên thân đao.
Tiết Quan Hà lập tức đóng hộp lại, giống như chim mẹ bảo vệ con non, ngăn trở ánh mắt thèm muốn của Yến Phi Tàng.
“Ta muốn ta muốn!"
Yến Phi Tàng trong mắt đầy ghen tị, hỏi: “Lục chưởng quầy, ngươi còn thu đồ đệ không?"
Lục Kiến Vi: “..."
“Không thu.” Nàng quả quyết từ chối.
Yến Phi Tàng trong nháy mắt gập bả vai, ủ rũ ra cửa.
Mắt không thấy tâm không đau.
Tiết Quan Hà ôm hộp đao vui vẻ trở về nhà, sau khi Tiết lão gia biết được chuyện này cũng vui mừng thay cho hắn, thương lượng với Phạm Miên xem năm sau nên đưa lễ vật gì cho Lục Kiến Vi.
Nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng kém thanh bảo đao này.
Giao thừa ngày hôm đó, Lục Kiến Vi ăn điểm tâm qua loa, luyện công không bao lâu thì cửa viện đã bị gõ vang.
“Chưởng quầy, là ta!” Giọng nói trong trẻo của Tiết Quan Hà truyền đến.
Lục Kiến Vi sai sử Yến Phi Tàng đi mở cửa.
“Sao ngươi lại tới đây?"
Tiết Quan Hà mang theo một đống lớn đồ ăn và thịt, cười hắc hắc nói: “Hôm qua không nấu cơm cho ngài, suốt một ngày trong lòng đều khó chịu muốn chết, nên muốn hôm nay lại đây làm cho ngài một bàn cơm tất niên, làm xong sẽ về nhà, không chậm trễ chuyện khác.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy ngươi làm đi.” Lục Kiến Vi không từ chối ý tốt của hắn.
Người trẻ tuổi thường tràn đầy năng lượng.
“Được!"
Yến Phi Tàng vốn đang chẻ củi, nhìn thấy hắn thì buông đao trốn thật xa, tránh cho trong lòng không thoải mái.
Phòng bếp rất nhanh truyền đến âm thanh rửa rau thái thịt, từ sau khi Tiết Quan Hà luyện đao pháp, đao công khi nấu ăn cũng tiến bộ phi phàm, khống chế lực đạo và tốc độ càng thêm thành thạo.
Loại cảm giác thành tựu này mười mấy năm trước hắn đều không được thử qua.
Hắn làm tổng cộng mười món ăn, theo ý "thập toàn thập mỹ", còn gói không ít sủi cảo, đủ để Lục Kiến Vi và Yến Phi Tàng ăn hai ngày.
Làm xong đã sắp giao thừa.
“Chưởng quầy, Yến đại ca, các ngươi ăn điểm tâm sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi, ta đi về trước.” Tiết Quan Hà dùng khăn vải xoa xoa mồ hôi trên cổ.
Lục Kiến Vi gật đầu cười nói: “Trên đường nhớ cẩn thận."
Nàng nhìn theo Tiết Quan Hà cưỡi ngựa đi xa, sau đó đóng cửa viện lại, trở lại sảnh đường. Trong sảnh đường đốt lò sưởi nóng hổi, hun cả người ấm nóng.