Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:21
Lượt xem: 47
Tiết lão gia vung tay lên: “Những việc này ngươi không cần phải xen vào, cứ để đó cho ta, ta chắc chắn sẽ làm cho ra trò, ngươi yên tâm đi theo Lục chưởng quầy tập võ là được.”
“Cảm ơn cha!” Tiết Quan Hà vui mừng, nhưng cũng có chút không nỡ: “Cha, nương, hai tháng nữa con phải đi Giang Châu rồi, không biết khi nào mới có thể trở về, hai người phải chăm sóc thân thể thật tốt, con sẽ thường xuyên viết thư cho hai người.”
“Biết rồi, ngươi cứ việc đi lang bạt giang hồ, trong nhà còn có chúng ta, lúc nào rảnh thì về nhà một chuyến, nếu không rảnh thì viết thư, học được một thân bản lĩnh mới có thể làm Tiết gia ta nở mày nở mặt chứ.” Tiết Bình Sơn chẳng hề để ý phất phất tay.
Cảm giác mất mát của Tiết Quan Hà cứ thế biến mất không thấy tăm hơi.
Sao hắn có thể quên được, hồi còn trẻ cha hắn cũng thường xuyên ra ngoài làm ăn buôn bán, một năm chẳng về nhà được mấy lần, làm sao có thể có cái gì thương cảm chứ?
“Cha, nếu đám người Ngưu Cường nói chỗ đất kia có thể trồng trot, tại sao trước kia lại bỏ hoang?” Tiết Quan Hà nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tiết Bình Sơn nói: “Việc này nương ngươi hiểu rõ hơn ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không sai.” Phạm Miên nhớ lại nói: “Lúc trước ta còn nhỏ, từng sống trong một thôn ở ngoài thành nam, có một ngày, ở gần đó bỗng xuất hiện hai đại cao thủ quyết đấu với nhau, hai người bọn họ thi nhau oanh tạc khiến thôn làng và đồng ruộng bị phá huỷ một mảng lớn, có vô số người chết, cuối cùng hai khách nhân giang hồ kia đồng quy vu tận, vùng đất kia trực tiếp trở thành phế tích, nhiều năm qua không có một ngọn cỏ.”
Tiết Quan Hà sợ ngây người: “Vậy nương người...”
“Con muốn hỏi tại sao ta lại không bị liên lụy sao?” Phạm Miên nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực, mắt đỏ hồng nói: “May là hôm đó ta đi cùng ngoại tổ và ngoại tổ mẫu của con vào thành họp chợ nên đã thoát được, chỉ có điều nhà cửa, lương thực và các hương thân đều… không thấy đâu nữa.”
Cổ họng Tiết Quan Hà nghẹn lại, nói không ra lời.
Bản thân hắn không trải qua cảnh tượng khủng khiếp này, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và kinh hoàng từ những lời nói đơn giản của nương mình.
Loại sức mạnh hủy diệt nào có thể khiến một mảnh đất rộng lớn như vậy trở nên cằn cỗi không còn một ngọn cỏ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-220.html.]
Hắn quá nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi không thể tưởng tượng.
Tiết Quan Hà choáng váng trở lại khách điếm, nói chuyện đáng sợ này cho Lục Kiến Vi.
“Các ngươi không biết sao?” Yến Phi Tàng bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người, nghi hoặc nói.
Tiết Quan Hà: “Chúng ta nên biết sao?”
Hắn chuyển hướng nhìn sang Lục Kiến Vi: “Không phải chỉ có mình ta là không biết đó chứ?”
Lục Kiến Vi nói: “Ta cũng là lần đầu tiên nghe nói.”
Lúc trước nàng còn tò mò nguyên nhân hình thành khối đất hoang ở ngoài thành, không ngờ tới chân tướng lại là như vậy.
“Hai người giao thủ đều là Võ Vương cấp chín, không biết vì nguyên nhân gì lại quyết đấu ngoài Vọng Nguyệt Thành, đồng thời c.h.ế.t vì kiệt sức trong trận đấu.”
Yến Phi Tàng cau mày: “Cũng hại c.h.ế.t rất nhiều người.”
Lục Kiến Vi hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Không ai biết, nhưng giang hồ suy đoán, một người là Kiếm Thánh của Tiêu Dao Tông, một người là trưởng lão của Kình Thiên Điện, đều là những lão quái vật đã bế quan một thời gian dài, không ai chân chính nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, nhưng sau trận chiến này, Tiêu Dao Tông và Kình Thiên Điện đều xảy ra náo động.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Cửu cấp Võ Vương, danh bất hư truyền.”
Mặc dù cấp năm, cấp sáu đã được coi là cao thủ trong giang hồ, nhưng đặt trước mặt Võ Vương có khả năng huỷ thiên diệt địa này, bọn họ chẳng khác nào những con kiến không hơn không kém.
Không biết trên đời này còn tồn tại bao nhiêu lão quái vật, có thể dùng một ngón tay ấn c.h.ế.t cái mà giang hồ gọi là cao thủ, hơn nữa những lão quái vật này phần lớn đều phân bố ở các đại môn phái, thế lực lớn.
Nói tóm lại, không nên đắc tội đại tông môn.