Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:32
Lượt xem: 42
A Điều lại lấy ra hai viên thuốc nói: "Máu bầm đã tiêu tán, nhưng nội thương vẫn cần phải tĩnh dưỡng, đây là thuốc trị thương, một viên mười lượng."
"Ta muốn!"
"Ta cũng muốn!"
Hai người trả tiền, sau khi uống thuốc trị thương, lập tức có hiệu quả, mới vừa rồi hơi thở vẫn còn ứ đọng giờ đây lại trở nên thông suốt.
"Cô nương đúng là diệu thủ hồi xuân!"
"Không biết quý tính đại danh của cô nương là gì, theo học ở đâu, môn phái nào?"
A Điều mặt không đổi sắc, không để ý hai người họ, lấy túi tiền từ trong tay nải, cộng thêm bốn mươi lượng lúc nãy, đưa toàn bộ cho Lục Kiến Vi.
"Trên đường chữa bệnh cho mấy người, kiếm được chừng này tiền, trả ngươi."
Lục Kiến Vi lặng lẽ cười, thản nhiên tiếp nhận.
Tổng cộng một trăm năm mươi lượng, kiếm tiền rất giỏi.
Nàng hỏi: "Ngươi không giữ lại một ít để mua dược liệu sao?"
A Điều lắc đầu: "Vẫn còn thời gian."
Nàng nói xong bèn cầm theo vật có giá trị chuẩn bị rời khỏi khách điếm.
“Đứng lại!” Trịnh Nguyên vung đao ngăn cản nàng: “Ngươi hạ độc tổn thương Phương nương lại còn muốn rời đi như vậy?”
A Điều ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Muốn thuốc giải sao?"
Trịnh Nguyên: "..."
Hắn không thể chịu được nữa, gào lên nói: "Ngươi đã làm tổn thương Phương nương, còn muốn ta mua thuốc giải của ngươi, rốt cuộc có đạo lý hay không?"
Con ngươi của A Điều không nhúc nhích: "Sáng sớm ngươi quấy rầy giấc ngủ của người khác, có đạo lý lắm sao?"
"Có người lấy trộm bảo vật của ta, các ngươi đều là kẻ tình nghi, ta sẽ không để ngươi rời khỏi khách điếm, có gì không đúng?!"
A Điều: "Ồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-228.html.]
"..."
“Muốn thuốc giải sao?” Nàng lặp lại lần nữa: “Một viên mười lượng.”
Trịnh Nguyên tức muốn hộc máu, hai mắt đỏ bừng phẫn nộ: "Là ngươi! Nhất định là ngươi trộm! Ngươi rời đi vội vàng như vậy, đồ chắc chắn ở trong túi của ngươi! Mau lấy ra, bằng không đừng trách đao của ta không có mắt!"
Hắn không ngừng kêu gào như ruồi nhặng mất đầu, tóm lấy một tiểu cô nương để trút giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hầy.” Lục Kiến Vĩ khẽ thở dài.
"Chưởng quầy, sao vậy?" Tiết Quan Hà hỏi.
Lục Kiến Vi đứng dậy: "Ăn no rồi, đi thôi."
“Được, ta đi dắt ngựa.” Tiết Quan Hà hưng phấn chạy tới chuồng ngựa.
Yến Phi Tàng nâng đao xách tay nải, trầm mặc đi theo.
"Ta xem ai dám đi!"
Trịnh Nguyên kìm nén đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tung ra đại chiêu, đao phong gào thét điên cuồng hướng về phía Tiết Quan Hà.
Tiết Quan Hà theo bản năng rút đao ngăn cản, nội lực cấp hai không thể chống chọi lại nội lực cấp năm, nhưng ý đao trong thức thứ hai của Quyển Sương đao pháp lại khiến đối phương kinh ngạc.
Lâm Hoa Tạ ngang ngược bá đạo đến mức không có lý lẽ.
Đao của Tiết Quan Hà cũng cứng rắn ngoài sức tưởng tượng.
Hắn không ngăn chặn được công kích, nhưng cũng không bị thương quá nặng, đao thuật bá đạo khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực, hắn ngã lùi về phía tường, khí huyết cuồn cuộn.
“Hửm?” Trịnh Nguyên sửng sốt.
Mặc dù hắn vẫn chưa dùng hết lực, nhưng cũng dồn vào đó bốn năm phần sức, võ sư cấp hai bình thường chắc chắn không chống đỡ được, huống chi sẽ bị trọng thương, chí ít cũng phải phun ra vài ngụm máu.
Hắn cũng không biết Tiết Quan Hà tu luyện Phù Hồi tâm kinh không tầm thường, thoạt nhìn như võ sư cấp hai, nhưng trên thực tế lại vượt xa nội lực của võ sư cấp hai.
"Đao tốt!" Ánh mắt Lữ Hồ Điệp sáng lên, chân thành khen ngợi: "Tiết tiểu ca, đã mấy tháng không gặp, thân thủ của ngươi lại bất phàm như vậy, chúc mừng chúc mừng."
Tiết Quan Hà được khen rất vui, không thể không nở nụ cười: "Đều là nhờ chưởng quầy dạy dỗ đúng cách."
"Khó trách, có Lục chưởng quầy ở đây, ngươi tiến bộ nhanh cũng là lẽ đương nhiên." Lữ Hồ Điệp che miệng cười, sau đó nói với Trịnh Nguyên: "Trịnh tiền bối, chúng ta có chuyện thì từ từ nói, ở đây đều là người muốn đi mừng thọ Chu lão tiền bối, hà cớ gì lại xa lạ như vậy? Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sợ là chúng ta không đến kịp tiệc mừng thọ."
Trịnh Nguyên trừng mắt nhìn hắn, hung ác nói: “Phương nương trúng độc, lễ vật chúc mừng cũng đã mất, lão tử đi bái kiến kiểu gì?”