Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:35
Lượt xem: 49
Một đứa nhãi nhép không có võ công cũng dám khiêu khích nàng!
Lục Kiến Vi không hề nhúc nhích.
"Leng keng…"
Tiếng đao kiếm tiếp xúc phát ra âm thanh thanh thúy.
Vẻ mặt Yến Phi Tàng lạnh thấu xương, một chiêu đánh bay Thạch Phương va vào tường viện phía sau, ả lại phun một ngụm m.á.u tươi.
"Ngang ngược vô lý."
Hắn lạnh lùng đánh giá, tra trường đao vào vỏ.
Lục Kiến Vi rất hài lòng, Yến hộ viện bồi dưỡng rất tốt.
"Hiếp người quá đáng!" Trịnh Nguyên hung tợn trừng mắt, vung đao mặt đối mặt, bất kể hắn là giang hồ đệ nhất đao khách, đả thương Phương nương thì chính là kẻ địch.
Yến Phi Tàng lười so đao thuật với người hắn không coi trọng, một đao nhanh gọn lẹ, đánh Trịnh Nguyên ngã xuống đất, đao rời khỏi tay bay xa vài thước.
Trịnh Nguyên ngơ ngác.
Cho dù hắn vô dụng, cũng không thể không đỡ nổi một chiêu của Yến Phi Tàng?
Hắn làm sao biết được trong mấy tháng Yến Phi Tàng ở Bát Phương khách điếm, đao thuật của hắn đã tiến bộ có thể nói là thần tốc, hắn đã không còn là giang hồ đệ nhất đao khách ngày xưa.
Nếu như trước kia có phần phóng đại thì hiện tại có thể được coi là danh xứng với thực.
"Ngươi, ngươi......"
Yến Phi Tang lại đưa ra đánh giá: "Đao pháp quá tệ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh Nguyên đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Yến Phi Tàng! Uổng công ngươi thân là giang hồ đệ nhất đao khách lại không biết phân biệt đúng sai, bao che cho kẻ cắp chạy trốn! Ta nhất định phải đi hỏi giang hồ đòi công đạo, để cho mọi người biết rõ bộ mặt thật của ngươi!"
Yến Phi Tàng không quan tâm, coi như không nghe thấy.
Hắn còn đang vội đến Giang Châu để tiếp tục luyện đao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-230.html.]
Nhưng Lục Kiến Vi không thể coi như không nghe thấy, Yến Phi Tàng hiện là người của Bát Phương khách điếm, danh tiếng của hắn có liên quan đến danh tiếng của khách điếm, không thể có bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Nàng cười híp mắt nhìn phu thê hai người, giọng điêu cực kỳ dịu dàng.
"Ta biết là ai lấy trộm, muốn biết không?"
Hai người đều nghi ngờ, nhưng không nhịn được gật đầu.
Lục Kiến Vi duỗi bàn tay trắng nõn thon dài.
"Một tin tức, một ngàn lượng."
Trong khách điếm lạnh ngắt như tờ.
Mỳ trong miệng tiểu nhị đều nơi ra, nhìn Lục Kiến Vi với vẻ mặt đờ đẫn.
Miệng sư tử cũng không thể mở lớn như vậy.
Không biết lễ vật chúc mừng mà Đông Lưu song hiệp tặng cho Chu lão tiền bối có đáng giá ngàn lượng hay không.
Trịnh Nguyên trực tiếp bị nàng làm cho tức đến sung huyết, cả người run rẩy nói: "Hiếp người quá đáng! Hiếp người quá đáng! Phương nương, chúng ta vào thành tìm Chu lão tiền bối, nhờ hắn phân xử cho chúng ta!"
"Vậy thì không tốt đâu?" Đệ tử Linh Kiếm Môn bắt đầu xem trò vui nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Chu lão tiền bối, vốn nên vui vẻ, các ngươi lại đến khóc náo ầm ĩ, lão nhân gia hắn còn vui vẻ thế nào được nữa?"
“Ngươi câm miệng!” Trịnh Nguyên từ dưới đất đứng lên, lại đi đỡ Thạch Phương: “Phương nương, Chu lão tiền bối từ xưa đến nay vẫn luôn phân rõ đúng sai, chúng ta vào thành đòi một lời giải thích.”
Thạch Phương oán hận trừng mắt nhìn toàn bộ khách nhân, ôm lấy lồng n.g.ự.c đau âm ỉ.
"Chúng ta đi!"
“Đợi đã.” Ánh mắt Lục Kiến Vi hơi lạnh, vốn trước đó nàng còn có chút đồng tình với hai người này, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy bọn họ vừa ngu dốt vừa xấu xa.
"Ngươi là kẻ trộm bảo vật lòng tham không đáy, còn có lời gì để nói?" Tòong mắt hẹp dài của Thạch Phương đầy nham hiểm.
Lục Kiến Vi đứng dưới hiên, chậm rãi nói: "Trên đời này ta ghét nhất bị vu oan, việc ta không làm, ngươi không thể cưỡng ép đổ lên người ta."
“Ngươi nói giúp kẻ trộm bảo vật, nhưng ngươi là ai?” Trịnh Nguyên thở hổn hển, phảng phất một giây sau sẽ nổ tung.
Lục Kiến Vi cười nói: "Nhớ kỹ, ngươi nợ ta hai ngàn lượng."
Mọi người: "..."
Sao lại tăng giá rồi?
Nàng nói tiếp: “Nếu là một tên trộm bình thường, sau khi lấy trộm bảo vật, sao hắn có thể ở lại khách điếm đợi các ngươi đến bắt?”