Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:43
Lượt xem: 41
Sở dĩ vừa rồi ra tay là bởi vì bọn họ bị mất bảo bối, lý lẽ nằm về phía bọn họ, nhưng hiện tại lại là bọn họ đánh mất đạo nghĩa.
Toàn bộ khuôn mặt của Trịnh Nguyên đỏ như con tôm luộc.
"Lục cô nương, trên người chúng ta chỉ có bấy nhiêu, năm ngàn lượng này xem như quà tạ lễ, về phần nhận lỗi, có thể chờ phu thê chúng ta vào thành rồi lại đưa qua được không?"
Lục Kiến Vi ôn hòa cười nhận lấy.
"Không thành vấn đề."
Phu thê Trịnh Thạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe đệ tử của Linh Kiếm Môn nói: "Các ngươi ngang ngược vô lý, đả thương chúng ta thì tính thế nào?"
"Tiền khám bệnh, tiền thuốc thang cho việc vừa rồi sẽ do Trịnh mỗ chi trả, sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, tiền nhận lỗi cũng sẽ đưa sang."
Mất hết cả mặt mũi!
Trước kia Trịnh Nguyên gặp phải chuyện kiểu này đều sẽ vung đao hù dọa người khác, nào phải chịu khuất nhục như hôm nay?
Nếu không phải tại Yến Phi Tàng và những người khác ngăn cản, bọn họ đã sớm lục soát bình dưa chua tìm ra đan dược từ lâu rồi, cần gì phải mất cả chì lẫn chài như thế này?
Đệ tử của Linh Kiếm Môn: "Vậy còn nghe được!"
A Điều vẫn luôn im lặng thừa dịp mở miệng: "Năm mươi lượng một viên thuốc giải, có muốn không?"
Bây giờ từ giọng nói đến lồng n.g.ự.c của Thạch Phương đều đau đớn, không thể mang dáng vẻ này đi mừng thọ được, đành phải nuốt giận vào trong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn."
Nàng móc ra năm mươi lượng bạc vụn, đồng thời nhận về được một viên thuốc giải.
Sau khi uống thuốc giải, cơn đau lập tức tiêu giảm, đầu óc cũng thanh minh hơn phân nửa.
"Lục cô nương, người này trộm đan dược, lại còn là quà chúc mừng tặng cho Chu lão tiền bối, không bằng giao hắn cho chúng ta mang đến Chu phủ trình bày nguyên nhân, còn lại để cho Chu lão tiền bối và các hiệp sĩ định đoạt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-235.html.]
"Đừng mà!" Tiểu nhị bày ra vẻ mặt đưa đám nói: "Ta chỉ mới trộm một viên đan dược, hiện tại đan dược cũng đã tìm được, các ngươi không thể thả ta đi được sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Vỏ đao của Trịnh Nguyên đập xuống đất, phẫn nộ quát: "Ngươi trộm bảo bối còn muốn bảo chúng ta buông tha cho ngươi, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?"
"Theo như những gì ngươi nói, trộm đan dược Bạch Ngọc Linh Chi thì phải bị trừng phạt?" Tiểu nhị hỏi lại.
"Đương nhiên!" Trịnh Nguyên duỗi tay định túm hắn lại.
Vẻ sợ hãi trên mặt tiểu nhị biến mất, hắn cười lạnh nói: "Vậy để Chu lão tiền bối đứng ra phân xử đi, vì cướp được đan dược mà các ngươi đã g.i.ế.c hại một nhà sáu người, có phải các ngươi nên lấy c.h.ế.t tạ tội hay không?"
Đệ tử của Linh Kiếm Môn hít hà một hơi.
"Giết người? Các ngươi thật sự g.i.ế.c người?"
Hô hấp của Thạch Phương cứng lại, ngoài mạnh trong yếu nói: "Các ngươi chưa từng g.i.ế.c người sao?"
Hai người nhất thời không nói nên lời.
Có khách nhân giang hồ nào mà chưa từng g.i.ế.c mấy mạng người chứ?
"Yến tiền bối, Lục cô nương, Trịnh mỗ chỉ muốn dùng số tiền lớn để mua đan dược, ai ngờ gia đình kia cố ý định giá trên trời, một viên đan dược bắt chúng ta trả một vạn kim, ta và Phương nương nhất thời căm phẫn cho nên đã nảy sinh xung đột với bọn họ."
Trịnh Nguyên nghiêm túc giải thích, không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Khách nhân giang hồ đều hành sự như vậy, chuyện hắn làm không khác gì những người khác làm, đánh đánh g.i.ế.c giết chẳng qua là chuyện thường ngày, có c.h.ế.t cũng chỉ có thể tự trách kỹ thuật của mình không bằng người.
Trong lòng Lục Kiến Vi có chút không thoải mái, mặc dù đã biết tam quan của những người này không hợp với mình, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra ở trước mắt, nàng vẫn không cách nào lý giải được.
"Giải huyệt cho hắn."
Yến Phi Tàng nghe lời nàng giải huyệt đạo, tiểu nhị lập tức nhảy dựng lên, dưới uy áp của người kia, hắn không cách nào chạy thoát, đành phải cầu tình với Lục Kiến Vi.
"Lục cô nương, ta chỉ không chịu nổi việc bọn họ g.i.ế.c người đoạt bảo cho nên lúc đó mới ra hạ sách này, ta cũng không làm hại tính mạng của ai cả, ngươi thả ta đi được không?"