Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:48
Lượt xem: 49
Tiết Quan Hà đành phải ngồi xuống, duỗi cổ đi ngóng tình hình phía trước.
Đến khi nào hắn mới có thể trở thành cao thủ đây!
Yến Phi Tàng ngăn lại một tên che mặt mặc áo xám, trong tay đối phương cầm lợi kiếm, không hề cố kỵ mà đ.â.m về phía hắn, chiêu thức của võ giả cấp bốn ở trong mắt hắn không khác nào cho trẻ con chơi kiếm, không quá mấy chiêu, hắn đã bắt trói được người mặc áo xám.
"Ngươi là ai?!"
Ai ngờ người áo xám cắn đứt túi độc giữa hàm răng, tức khắc trút hơi tàn.
Nhờ Yến Phi Tàng xuất hiện mà người kêu cứu có thể tranh thủ thở một hơi, nhưng cũng không dám dừng lại, tiếp tục liều mạng chạy về phía xe ngựa đằng trước.
Lục Kiến Vi giương mắt nhìn, đến nàng cũng bị làm cho sửng sốt.
Thiếu nữ mạnh mẽ này từ đâu ra?
Cô nương trông có vẻ chật vật lại đang khiêng một nam nhân trên vai, ngơ ngác đứng trước mặt bọn họ, bộ váy áo màu vàng nhạt đã dính đầy vết máu.
Ánh mắt của nàng lướt qua Tiết Quan Hà và A Điều rồi dừng trên mặt Lục Kiến Vi.
Hai bên ngây ngốc nhìn nhau một hồi, Yến Phi Tàng cầm đao trở về.
"Uống thuốc độc tự sát. Không nhìn ra đó là người nào."
Lúc này La Liên Hoàn mới lấy lại tinh thần, hốc mắt bỗng dưng đỏ ửng, buông nam nhân trên vai xuống, quỳ gối xuống đất, nức nở nói:
"Yến ca ca, bọn họ c.h.ế.t hết rồi, tất cả mọi người đều đã chết, vì cứu ta mà sư huynh cũng bị trọng thương, hắn sắp c.h.ế.t rồi."
Nàng càng nói càng thương tâm, nước mắt từng dòng lăn dài trên má, tương phản rõ rệt với vẻ mặt kiêu ngạo trước đây của nàng.
Ấn tượng ban đầu của Tiết Quan Hà đối với nàng không tốt lắm, thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cũng không khỏi sinh ra sự đồng cảm.
Người bị thương chính là La Thắng, trên người chẳng những trúng mấy nhát kiếm còn bị nội lực đả thương kinh mạch, hiện tại cho dù có gặp được đại phu cũng chỉ miễn cưỡng giữ lại được chút hơi tàn.
"Cứu người trước." Lục Kiến Vi quyết đoán phân phó: "Quan Hà, mang túi thuốc của ta lại đây."
"Vâng!"
Tiết Quan Hà lấy túi thuốc từ trong thùng xe ra, bên trong có các dụng cụ trị liệu như ngân châm, thuốc trị thương vân vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-239.html.]
"Ngươi muốn làm gì?" La Liên Hoàn mặt đầy nước mắt hỏi.
Lục Kiến Vi nói với sắc mặt bình tĩnh: "Ngươi muốn hắn sống không?"
"Muốn!"
"Quan Hà, lập một cái khế ước, cứu một mạng, năm ngàn lượng, bảo nàng ký tên."
"Vâng!"
La Liên Hoàn: "…"
Lục Kiến Vi lấy ngân châm từ trong túi ra, xé xiêm y dính đầy m.á.u của La Thắng, đ.â.m vào huyệt vị của hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chờ một chút!" La Liên Hoàn nhào lên ngăn lại, trong mắt chứa đầy nghi ngờ nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Giọng điệu của Lục Kiến Vi bình thản: "Không muốn sư huynh của ngươi được sống? Được thôi, ta không cứu nữa."
Nàng thuận thế thu hồi ngân châm, không có chút do dự nào.
La Liên Hoàn không khỏi bối rối, nhìn sang Yến Phi Tàng đứng bên cạnh, muốn nói gì đó rồi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Yến Phi Tàng cũng không phải là người thấy c.h.ế.t không cứu, hơn nữa Yến gia và Xích Vân Phong cũng có vài phần giao tình, gặp phải việc này hắn không thể mặc kệ.
"Nàng tinh thông y thuật, có thể cứu La Thắng."
Lời ít mà ý nhiều, La Liên Hoàn nghe liền hiểu.
"Vị tỷ tỷ này, thực xin lỗi, vừa rồi ta không biết ngươi hiểu biết y thuật, cầu xin ngươi cứu lấy sư huynh."
Tiểu cô nương kiêu ngạo sau khi tự mình trải qua trắc trở, lúc này cũng hiểu đôi chút về đạo lý đối nhân xử thế.
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Quan Hà, sửa khế ước thành một vạn lượng."
"Được." Tiết Quan Hà xoẹt xoẹt viết lên một vạn lượng, sau đó đưa lên trước mặt La Liên Hoàn cùng với đất sét đỏ: "Ký tên và ấn dấu tay vào đây."
"Ngươi…" Tính tình tiểu thư của La Liên Hoàn cuối cùng cũng không nhịn được: "Các ngươi khinh người quá đáng!"
Tiết Quan Hà: "Những lời này có hơi quen tai."
"Vân Lai khách trạm." A Điều thình lình nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, Đông Lưu song hiệp cũng nói như vậy."