Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:45
Lượt xem: 40
A Nại hừ một tiếng nói: "Dù sao cũng không liên quan đến ngươi."
"Cũng đúng." Tiết Quan Hà gãi đầu nói: "Ôn công tử vừa hào phóng lại còn chu đáo. Vừa rồi nếu không nhờ hắn, e rằng chưởng quầy vẫn không có khẩu vị như cũ, ta cũng ngốc, không nghĩ tới việc làm mấy món ăn nhẹ khai vị."
A Nại đắc ý ngẩng đầu: "Đó là đương nhiên, công tử là người tốt nhất trên đời. Buổi sáng nghe nói Lục chưởng quầy ăn không được liền bảo ta đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, tự mình làm điểm tâm."
"Tự mình làm?" Tiết Quan Hà khiếp sợ không thôi: "Ôn công tử cũng biết làm điểm tâm?"
"Công tử biết làm rất nhiều thứ." A Nại nâng hộp gỗ: "Không nói chuyện với ngươi nữa, ta đưa vào đây."
Lục Kiến Vi đang đả tọa luyện công, nghe được cuộc nói chuyện ở ngoài viện, trong lòng lướt qua kinh ngạc rất nhỏ, nhưng sau đó lại ném ra sau đầu.
Cửa viện được mở ra, A Nại ôm một hộp gỗ tinh xảo tiến vào, đặt ở trên bàn, giọng nói cũng mang chút ý không vui: "Lục chưởng quầy, đây là tạ lễ mà công tử đưa cho ngài, mong ngài vui lòng nhận lấy."
Lục Kiến Vi đi đến bên cạnh bàn mở nắp hộp.
Bộ đồ sứ men hồng nằm gọn trong hộp, vô cùng xinh xắn, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào lớp men hồng, ánh lên màu sắc trong trẻo dịu dàng, cực kỳ giống như hoa đào nở rộ dưới nắng xuân ấm áp, mềm mại mà tao nhã, đỏ thắm mà không kiêu kỳ.
Tiểu Khách không khỏi xen vào nói: "Sứ men hồng là cực phẩm khó gặp, lại còn là một bộ hoàn chỉnh, giá trị không thể đo lường."
Lục Kiến Vi trố mắt mấy giây, sau đó cười nhạt nói: "Vô công bất thụ lộc, đồ sứ quý báu như vậy ta không thể nhận."
"Ngươi không cần?"
"Ngươi không cần?"
Giọng của Tiểu Khách và A Nại gần như vang lên cùng một lúc.
Cả hai đều đồng loạt sững sờ, quả thực không thể tin được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Ta cứu mạng người khác, muốn bao nhiêu thù lao cũng không quá. Nhưng đây chỉ là tin tức về Thực Huyết Trùng, ta không nhận nổi quà đáp lễ quý trọng như vậy."
Hệ thống im lặng.
A Nại cũng im lặng.
Nói như vậy, xem ra lúc trước Lục Kiến Vi thu thù lao kếch xù thật sự là bởi vì khách điếm có thể bảo đảm tính mạng của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-255.html.]
Nghe có vẻ như rất có nguyên tắc.
A Nại chần chờ nói: "Nhưng mà công tử nói muốn tặng cho ngươi."
"Ngươi lấy về đi, chuyển chính xác những lời ta nói cho công tử nhà ngươi." Lục Kiến Vi không hiểu được lý do cho hành động này của Ôn Trứ Chi, cho nên liền thô bạo từ chối lễ trọng.
A Nại đành phải ôm hộp rời khỏi sân.
Hắn đang xuất thần đi trên đường thì bị Tiết Quan Hà đứng chờ ở bên cạnh chặn lại.
"Làm gì đó?"
Tiết Quan Hà đưa mắt liếc cái tráp, ngẩn người: "Chưởng quầy không nhận sao?"
"Ừ, ngươi đang làm gì ở đây?"
Tiết Quan Hà giật giật ống tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Có phải trù nghệ của ta thụt lùi rồi không?"
"Không có, vẫn nát như mọi khi."
"Ta không đùa với ngươi, nghiêm túc đó." Tiết Quan Hà vội la lên: "Cả bữa sáng và bữa trưa chưởng quầy cũng không ăn gì, nhờ có điểm tâm của Ôn công tử vào buổi trưa nên mới ăn thêm mấy miếng, ngươi nói xem, có phải là nàng chán ghét trù nghệ của ta không?"
A Nại mắt trợn trắng: "Chỉ vì chuyện này?"
"Chuyện này không phải vấn đề lớn sao?"
"Nói ngươi ngu ngươi lại không chịu nhận." A Nại chọc chọc đầu hắn: "Ngươi cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, vì sao Lục chưởng quầy đột nhiên không ăn uống."
Tiết Quan Hà: "Nếu có thể nghĩ ra thì ta còn tới hỏi ngươi chắc?"
"Ta hỏi ngươi, đêm đó khi sát thủ chết, có phải Lục chưởng quầy vẫn chưa biết trong cơ thể sát thủ có cổ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Có phải hôm nay cố ý đi đào ra xem xét đúng không?"
"Đúng vậy, vậy thì thế nào?"
"…" A Nại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi thật đúng là một tên đầu gỗ."
Tiết Quan Hà mờ mịt: "Cái này có liên quan gì đến ăn uống?"