Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:28
Lượt xem: 39
“Là do các ngươi bất nhân trước, thế thì đừng trách ta bất nghĩa!” Giang Diệu Tổ oán hận trừng mắt với bọn họ.
Giang Vận Xương thở hổn hển: “Chúng ta bất nhân? Chúng ta nuôi ngươi lớn đến từng này, cầm tay chỉ dạy ngươi buôn bán, ngươi còn dám nói chúng ta bất nhân? Ngươi, ngươi, ngươi…”
Giang Vận Xương hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
A Điều bước đến dùng ngân châm đ.â.m vào huyệt đạo của hắn, hắn lập tức tỉnh lại, nước mắt giàn giụa dựa vào vòng tay của Giang phu nhân.
“Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!”
Giang Diệu Tổ dường như càng nói càng phấn khích, không thể dừng được.
“Năm đó các ngươi một mực muốn nhận nuôi ta, bắt ta gọi các ngươi là phụ mẫu, nhưng các ngươi căn bản không thật lòng đối đãi với ta!”
Giang phu nhân lạnh lùng đáp: “Trời lạnh ta cho ngươi thêm áo, ngươi thích ăn cái gì ta sẽ kêu phòng bếp làm cái đó cho ngươi, ngươi muốn tiếp nhận chuyện làm ăn của gia đình, chúng ta đã bao giờ không từ chối hay chưa? Huống chi, năm đó chúng ta không phải nhất quyết nhận nuôi ngươi, là phụ mẫu ngươi và tông tộc bắt buộc chúng ta phải làm như vậy! Ngươi muốn hận thì đi mà hận phụ mẫu tham lam của ngươi!”
“Nói bậy! Ngươi nói bậy!” Giang Diệu Tổ không tin: “Phụ mẫu ta nói các ngươi nhất quyết đòi nhận ta làm nhi tử, một hai phải chia rẽ gia đình chúng ta, ta hận các ngươi muốn chết! Nếu các ngươi xem ta là thân nhi tử thì cũng đành, nhưng các ngươi đã làm gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang phu nhân bình tĩnh đến độ gần như lạnh lùng.
“Chúng ta thì sao?”
“Các ngươi vậy mà lại chia cho con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia phân nửa tài sản! Ta chính là nhi tử của các ngươi, không phải toàn bộ gia sản nên là của ta sao? Các ngươi làm như vậy, là không thật lòng xem ta là nhi tử ruột!”
“Chát!”
Giang phu nhân dùng hết sức toàn thân, hung hăng cho hắn một bạt tai.
“Lúc trước ta không nên đồng ý, ta nên kiên quyết hơn.” Nước mắt nàng rơi như mưa, thê lương gào hỏi: “Giang Vận Thịnh, Giang Diệu Tổ, ta hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc các ngươi có biết A Điều ở đâu không? Rốt cuộc con bé ở đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-292.html.]
Giang Diệu Tổ cười ha ha: “Nàng đã c.h.ế.t từ lâu rồi! Đã c.h.ế.t từ lâu rồi!”
“Là các ngươi làm có đúng không?” Giang phu nhân nắm chặt lấy cổ áo của hắn: “Có phải do các ngươi làm hay không?”
“Ta không biết.” Giang Diệu Tổ nói: “Lúc đó ta còn nhỏ, là phụ thân ta làm.”
Giang Vận Thịnh uống thuốc rồi nên đầu óc cũng mơ màng, vừa rồi toàn là nhi tử nói, không cho hắn cơ hội thể hiện.
Cuối cùng cũng đến lượt hắn rồi.
“Không sai, là ta làm. Một nha đầu, dựa vào cái gì mà đòi chia tài sản của Giang gia?”
“Nhị đệ, ngươi đang nói gì vậy?” Cơ thể Giang Vận Xương lung lay, đôi mắt c.h.ế.t lặng, trên mặt đã không còn bất cứ biểu cảm nào nữa.
Giang Vận Thịnh lộ ra vẻ mặt bất mãn.
“Đại ca, ta hết cách rồi. Diệu Tổ khóc lóc chạy về nói với ta, các ngươi không xem hắn là nhi tử, muốn chia một nửa tài sản cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia làm của hồi môn. Ta đau lòng chứ, con gái là người ngoài, chỉ có con trai mới là người trong nhà không phải sao?”
“Ngươi đã làm gì?” Trái tim Giang Vận Xương quặn đau, chỉ có thể thều thào lên tiếng, sự tàn nhẫn của thân nhân m.á.u mủ ruột rà gần như đánh ngất hắn.
Người huynh đệ hắn đối đãi thật lòng, lại cắm vào n.g.ự.c hắn một nhát, m.á.u chảy đầm đìa.
“Nếu là thân nhi tử, thì sao ngươi lại nỡ chia một nửa cho người khác?” Giang Vận Thịnh cười đắc ý: “Cho nên ta kêu người đánh ngất con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, sau đó ném nó tới Nam Châu, ném đi rất xa, để cả đời này các ngươi cũng không tìm ra được.”
Lục Kiến Vi chen vào một câu: “Nếu thế tại sao ngươi không g.i.ế.c nàng luôn, như thế chẳng phải mọi chuyện sẽ xong hết hay sao?”
Giang Vận Thịnh nhíu mày xua tay: “Giết người không phải sẽ tạo nghiệt sao? Ta không làm mấy chuyện dơ bẩn như thế!”
Mọi người: “…”
Ngươi ném một tiểu cô nương tới bãi tha ma Nam Châu thì không gọi là tạo nghiệt?