Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:33
Lượt xem: 49
"Tiểu Khách, ngươi cũng không phát hiện vị khách này có gì đó không đúng sao?"
Tiểu Khách trêu chọc: "Phát hiện chứ, không nói là để cho ngươi có cơ hội biểu hiện."
"…"
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến: " Chưởng quầy, có người tới khám bệnh."
Lục Kiến Vi gạt đi những cảm xúc đa sầu đa cảm trong đầu, nghĩ đến núi vàng núi bạc, nghĩ đến đạo cụ xuyên không trong thương thành, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, mở cửa.
Nàng đi bộ từ hành lang đến cầu thang, rồi men theo cầu thang đi đến trước thính đường.
Mỗi một bước, một phần ký ức trong quá khứ lại bị phong tỏa, mãi cho đến khi khuôn mặt đáng yêu của thanh niên đập vào mắt.
Lục Kiến Vi nở nụ cười dịu dàng hiền lành.
"Ngươi là đại phu?" Thanh niên xem xét đánh giá nàng, nghi ngờ nói: "Không phải nói đại phu là một tiểu cô nương mười mấy tuổi sao?"
Lục Kiến Vi hỏi: "Người ở bên trong là gì của ngươi?"
"Hắn là đại ca ta." Thanh niên không kiên nhẫn nói: "Ngươi có thể chữa khỏi hay không?"
Lục Kiến Vi thong thả nói: "Hắn chỉ bị thương một vài chỗ ở tay chân, tùy tiện tìm một y quán bên ngoài cũng có thể chữa trị được, vì sao ngươi một hai phải đến nơi này?"
"Nói bậy, ta chữa trị một đêm ở y quán đối diện hắn cũng không tỉnh lại, dễ chữa trị kiểu gì?"
Lục Kiến Vi: Danh tiếng của y quán đối diện bị hại rồi.
Nàng nói: "Ta có thể trị, nhưng nếu như ta ra tay, tiền khám bệnh bắt đầu từ một vạn lượng, ngươi còn muốn tiếp tục không?"
Thanh niên sửng sốt, không dám tin tưởng hỏi: "Ngươi là đại phu sao? Tại sao ngươi lại không có y đức như vậy? Dựa vào cái gì mà người lại kỳ thị người nghèo?"
"Ta không kỳ thị người nghèo, thứ ta kỳ thị chính là…" Lục Kiến Vi điều chỉnh lại khẩu vị: "Người trong lòng có ý đồ xấu xa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đạo cụ công kích cấp bảy chợt khởi động, nội lực vô hình như sóng lớn áp vào lưng thanh niên, hắn theo bản năng điều động nội lực chống cự, nhưng không thể thoát khỏi sự áp chế của đạo cụ.
Trương bá phát hiện ra nội tức thanh niên, giơ chân giẫm lên lưng hắn, lạnh giọng quát hỏi: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?!"
Thanh niên: "…"
"Nói chuyện!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-296.html.]
"Ngươi… Buông… Ra…" Thanh niên gằn ra âm tiết đứt quãng: "Nói… Không… Được…"
"Buông hắn ra." Lục Kiến Vi nhàn hạ ngồi xuống ghế, một tay đặt lên tay vịn, lười biếng dựa ra sau, cười nửa miệng quan sát đối phương.
Trương bá nhấc chân phải ra.
"Chưởng quầy, là ta không điều tra rõ đã để hạng tiểu nhân này đi vào khách điếm."
"Ai là tiểu nhân?" Thanh niên quỳ rạp trên mặt đất, ai oán kêu to: "Ta thật sự tới đây cầu y, ta không ý xấu, Lục chưởng quầy, ngươi ra tay thật độc ác."
Trương bá lạnh giọng hỏi: "Không ý xấu vì sao phải ngụy trang thành người bình thường?"
"Ta chỉ sợ các ngươi cảm thấy ta tới gây chuyện." Thanh niên rít gào trong đau đớn, bò dậy từ mặt đất: "Lục chưởng quầy, cầu xin ngài cứu đại ca ta."
Lục Kiến Vi lạnh lùng nói: "Một vạn lượng."
"Ta nào có nhiều tiền như vậy?" Thanh niên kêu khóc: "Lục chưởng quầy, cầu xin ngài đại phát từ bi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!"
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Ngươi thật cảm thấy như vậy?"
"Thật sự!"
"Ngươi thật sự tin tưởng y thuật của ta?"
"Ta tin!"
"Tốt lắm." Lục Kiến Vi nghiêm mặt nói: "Mặc dù thương thế đại ca ngươi khó trị, nhưng cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là cần phải có một loại thuốc dẫn."
"Thuốc dẫn gì?"
"Máu đầu tim của ngươi."
"…"
Lục Kiến Vi trào phúng nói: "Ngươi nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Ngươi tin tưởng y thuật của ta, ta tin tưởng sự chân thành của ngươi, ta có thể không cần tiền nhưng ngươi có thể không muốn sống nữa sao?"
"…"
Trương bá vỗ tay reo hò ở trong lòng.
Bàn về việc bật lại ai đó, chưởng quầy chưa bao giờ thua cuộc.
Thanh niên ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời không còn lời gì để nói.
Lục Kiến Vi chậm rãi nói: "Chỉ như vậy thôi mà đã khiến Thiên Diện Thần Thâu sợ mất mật? Xem ra không thể hoàn toàn tin tưởng lời đồn trên giang hồ rồi."