Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:38
Lượt xem: 42
"Thảo nào chưởng quầy mặc kệ hắn." Tiết Quan Hà ngạc nhiên nói: "Nhưng tại sao hắn lại hôn mê bất tỉnh?"
A Nại lắc đầu: "Ta cũng không biết, đoán chừng thần trộm có tuyệt kỹ độc môn gì đó đi."
"Ngươi nói xem hắn làm gì cái gì không làm, một hai phải đi trộm đồ." Tiết Quan Hà lắc đầu thở dài: "Thân thủ tinh diệu như vậy, hành hiệp trượng nghĩa thì tốt biết mấy."
A Nại "ồ" một tiếng: "Cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài."
"Có ý gì?"
"Đừng nhiều lời nữa, mau làm chút canh bổ m.á.u đi."
"Rồi."
Trong phòng tiểu nhị, A Điều ngồi ở bên mép giường chuyên tâm nghiên cứu Tầm Thường Khách.
Bắt đầu từ Vân Lai khách điếm nàng đã đi theo Lục Kiến Vi suốt một chặng đường, đã sớm biết được "chiến tích" lúc trước của Bát Phương khách điếm từ trong miệng Tiết Quan Hà.
Thiên Lí Lâu, Hắc Phong Bảo và rất nhiều thế lực tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng cũng không thể giải được dược tính, có thể thấy được sự độc đáo của loại thuốc này.
Nàng muốn thử xem.
Vân Huệ chậm rãi mở mắt ra.
Thiếu nữ nghiêng người ngồi đối diện giường, b.í.m tóc dày đặc rơi trên vai và cổ, che khuất nửa sườn mặt của nàng, chỉ để lại chiếc cằm thon gầy cùng chóp mũi cao nhọn.
Viên thuốc đặt trong lòng bàn tay, nàng đang chuyên tâm dùng một cây kim mỏng chọc vào nó, sau đó đưa đầu kim đã chọc lên mũi ngửi thử.
"Hoa Giải La, lá Kim Khung…" Nàng nhắm hai mắt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giọng nói uyển chuyển trong trẻo không giống như thiếu nữ bình thường, có phần hơi khàn khàn, thốt ra từ đôi môi tím tái của nàng.
Tím tái?
Vân Huệ mở to hai mắt.
Lúc trước nàng không chú ý đến, cho tới bây giờ mới phát hiện, màu môi của A Điều không giống người thường, ánh mắt và khí chất đều vô cùng khác thường.
"A Điều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-299.html.]
"Làm sao vậy?" A Điều quay đầu, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Vân Huệ rưng rưng nước mắt.
Rốt cuộc nữ nhi của nàng đã phải trải qua những gì mới có thể bình tĩnh như vậy khi nhận lại cha mẹ, những cô nương mười mấy tuổi ở gia đình khác đều ngây thơ hồn nhiên, còn A Điều của nàng lại như một nữ tử trưởng thành từng trải qua biết bao gian khổ.
A Điều lại hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ta không phải không thoải mái." Vân Huệ cúi đầu lau sạch nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: "A Điều, con có thể nói cho nương biết mấy năm nay con đã sống như thế nào không?"
A Điều trả lời ngắn gọn: "Có người nhặt được ta tại bãi tha ma ở Nam Châu, sau đó đưa ta đi đến rất nhiều nơi."
"Con vẫn luôn nhớ đường về nhà." Vân Huệ nhạy bén nói: "Nếu con đã tự do, vì sao lại không trở về Giang Châu? Có phải người nọ cưỡng bách con không? Có phải người đó đối xử với con, đối xử với con…"
Không tốt.
Hai từ này nàng không nói ra khỏi miệng, chỉ mới nghĩ đến thôi liền cảm thấy lồng n.g.ự.c đau thắt đến cực điểm.
A Điều không có giấu giếm: "Ừm, nàng đã hạ độc ta, không có thuốc giải trị tận gốc. Ta không thể không nghe theo lời nàng nói."
"Hạ độc?" Vân Huệ như bị sét đánh, niềm vui sướng khi tìm lại được đứa con gái mất tích biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại kinh hoàng rùng mình: "Vậy, vậy con…"
"Mỗi tháng uống thuốc áp chế là được." Trong mắt A Điều là sự trấn định không phù hợp với lứa tuổi: "Ta sẽ tìm được giải dược."
Vân Huệ: "…"
"Ngươi đã ở lại khách điếm nhiều ngày, là ta điều dưỡng thân thể cho ngươi." A Điều dặn dò xong, lại quay người đi nghiên cứu thuốc viên.
Vân Huệ nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được.
"Người đã hạ độc con đâu?"
"Đã chết."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lục chưởng quầy và con…"
"Nàng đã cứu mạng ta."
Trong mắt Vân Huệ lộ ra vẻ chờ mong: "Nghe nói nàng rất lợi hại, Trương đại hiệp và những người khác cũng rất lợi hại, bọn họ có quen biết vị đại phu cao minh nào có thể giải độc của con không?"
"Độc này là do đại phu cao minh nhất chế ra." A Điều dừng một chút, trấn an nàng: "Ta nói rồi, ta sẽ tìm được thuốc giải."
"Vậy, vậy là tốt rồi."