Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:42
Lượt xem: 55
Giọng nói vừa dứt, Hồng Anh Kiệt đã gấp không chờ nổi mà mở hộp ra, hít hà một hơi, hai mắt lấp lánh sáng ngời.
Trường thương này! Trường thương này!
Quá khí phách!
Hắn vừa nhìn thấy đã yêu sâu đậm.
Nhãn lực của Hồng Hạ không tầm thường, nhìn ra cây thương này không giống bình thường, nếu không phải có cơ duyên này, sợ là có lấy thêm hai mươi vạn nữa cũng không mua được.
"Lục chưởng quầy khẳng khái tặng thương, Hồng mỗ vô cùng cảm kích."
Rõ ràng là giao dịch, lão lại nói là tặng.
Lục Kiến Vi cười nói: "Hồng bang chủ khách khí rồi."
"Lục chưởng quầy, cha, ta đi ra ngoài chơi một lát." Hồng Anh Kiệt sắp không kìm được, cầm lấy cây thương liền chạy ra khỏi thính đường, múa may ở tiền viện đến uy vũ sinh phong.
Hồng Hạ: "…"
Ngay cả lão phụ thân này của ngươi cũng ghen tị.
Nhi tử nhận được côn thương tốt, lão cũng muốn có một thanh đao tốt chứ.
Càng nghĩ, trong lòng lão càng giống như bị mèo cào, cuối cùng lão cũng thu hết can đảm.
"Lục chưởng quầy, Hồng mỗ xin cả gan hỏi một câu, không biết ngài có bán bảo đao không?"
Yến Phi Tàng ở bên kia lập tức dựng lỗ tai lên.
Lục Kiến Vi nghiêng đầu nói: "Đại sư rèn thần binh cực kỳ hao tổn tâm huyết, không thể ra tay trong một thời gian ngắn."
Yến Phi Tàng gục đầu xuống.
Hồng Hạ cũng âm thầm thở dài.
"Là Hồng mỗ nóng vội. Lục chưởng quầy, ngày nào đó nếu có gì phân phó, Hồng mỗ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."
"Được thôi."
Hai phụ tử Hồng gia vừa lòng rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chưởng quầy." Trương bá đưa hộp tiền cho Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-302.html.]
Trong tài khoản riêng của nàng, ngoại trừ quà mừng Kim Phá Tiêu, Nguỵ Liễu, Hồng Hạ đưa đến vào ngày khai trương, chỉ đơn thuần nhìn vào số lượng bạc thì đã có hơn bốn mươi vạn lượng.
Nếu cộng thêm phần hạ lễ, ước chừng đạt một trăm vạn lượng.
Là một phần trăm của một trăm triệu.
Mục tiêu vẫn còn cách rất xa.
Nếu như nàng tính theo tiền khám bệnh ngàn vàng của Thần Y Cốc, bán mười viên dược là có thể gom đủ một trăm vạn lượng.
Chín mươi chín lần một trăm vạn, chính là 990 viên đan dược.
Nghe có vẻ cũng không khó, nhưng làm sao có 990 người mua thuốc trị giá ngàn vàng của nàng được?
"Vi Vi, có người tới." Tiểu Khách nhắc nhở.
Lục Kiến Vi chăm chú nghe, bỗng chốc nhướng mày.
"Là Hàn Khiếu Phong."
Hàn Khiếu Phong cưỡi trên một con khoái mã, đi theo sau là một cỗ xe ngựa, đến trước cửa Bát Phương khách điếm chợt dừng lại.
Cửa viện mở rộng nhưng hắn lại không trực tiếp đi vào, ôm quyền ở bên ngoài nói: "Hàn Khiếu Phong tiến đến cầu khám, Lục chưởng quầy, làm phiền rồi."
Trương bá bước ra thính đường, đứng bên ngoài hành lang.
"Hàn sứ, mời vào."
Hàn Khiếu Phong dẫn ngựa đi vào, hôi y sứ phía sau đánh xe ngựa theo vào sân, cũng đi đến trước chuồng ngựa.
Bảy nam nhân chật vật bất kham trong chuồng ngựa đập vào mắt khiến hôi y sứ nhảy dựng lên.
"Huyền Kính Tư?" Trên đỉnh đầu của Du Tiệm Thanh có một nhúm cỏ khô, đánh giá Trình Đại Lộ từ trên xuống dưới.
Thuốc câm mà hắn uống đã mất đi hiệu lực vào hai ngày trước, sau khi khôi phục giọng nói, hắn nói còn nhiều hơn xưa.
Trình Đại Lộ ngạc nhiên quan sát bọn họ, sau đó xoay người đỡ một người từ trong thùng xe ra, người nọ người mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt, là một vị thanh y sứ.
"Thật là thảm quá đi." Du Tiệm Thanh mở miệng châm chọc: "Đây là bị nội thương đúng không? Ta thấy hắn không tốt lên được đâu, nửa đời còn lại chỉ có thể làm một phế nhân."
Hai mắt Trình Đại Lộ đột nhiên đỏ lên, gầm giọng cả giận mắng: "Ngươi mới không tốt lên được đấy! Cả đời này ngươi chỉ có thể sống trong chuồng ngựa!"
"…"
Tiết Quan Hà chạy tới giúp buộc ngựa, nhìn thấy thanh y sứ đã hôn mê bất tỉnh, cả kinh nói: "Đây không phải là Phùng sứ sao? Tại sao lại bị thương thành ra thế này?"
"Đa tạ Tiết tiểu ca." Trình Đại Lộ cảm tạ một tiếng, bế Phùng Viêm lên đi chạy nhanh tới thính đường.
Nhạc Thù dẫn bọn họ đến phòng khám.