Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:52
Lượt xem: 53

"Nói năng hùng hồn. Ngươi trộm được của Đông Lưu song hiệp, trộm được của những tiểu môn phái kia nhưng ngươi có thể trộm được của Võ Lâm Minh, Tiêu Dao Tông với Kình Thiên Điện không?"

Lương Thượng Quân: "Ta chỉ trộm những vật ta cho rằng nên trộm."

"Cái gì là đồ vật nên trộm?" Lục Kiến Vi tò mò: "Là bởi vì trên tay người giữ bảo vật có dính m.á.u sao?"

Lương Thượng Quân chớp chớp đôi mắt đào hoa với nàng.

"Xác thật là vậy."

Lục Kiến Vi đã hiểu: "Ngươi muốn làm anh hùng cô độc mà ngươi tự cho là đúng.”

"Tự cho là đúng?" Lương Thượng Quân than nhẹ một tiếng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương nói: "Lục chưởng quầy nghĩ ta như vậy sao?"

"Nếu không gì sao?"

"Bọn chúng cướp đoạt bảo vật, tự tay g.i.ế.c hại người vô tội, chẳng lẽ không nên dạy cho bọn chúng một bài học sao?"

Lục Kiến Vi: "Cái gọi là dạy một bài học mà ngươi nói chính là để bọn họ mất đi bảo bối? Cái giá này so với những người vô tội bị bọn chúng g.i.ế.c hại thì thật sự quá nhẹ. Sau khi lấy được bảo vật, ngươi lại xử lý như thế nào?"

"Đổi thành tiền bạc, quyên góp." Lương Thượng Quân rũ mắt nói: "Ta không thích g.i.ế.c người."

Lục Kiến Vi hỏi ngược lại: "Đồ vật Ôn công tử muốn trộm là cái gì?"

"Lục chưởng quầy thứ lỗi, ta chỉ có thể nói cho Lương huynh biết." Ôn Trứ Chi áy náy nói: "Nếu như ngươi giao hắn cho ta, ta nguyện ra giá năm vạn lượng."

"Thành giao." Lục Kiến Vi đồng ý một cách dứt khoát: "Một tay giao tiền, một tay giao người."

Lương Thượng Quân vội la lên: "Không phải nói không dưới hai mươi vạn lượng sao?"

"Đó là tiền khi ngươi được tự do ra khỏi khách điếm." Lục Kiến Vi nói: "Năm vạn lượng, chỉ để mua một lần đơn độc dò hỏi ngươi, ngươi thật sự rất đắt đó."

"…"

A Nại lấy năm vạn lượng ra, nói thầm nói: "Lục chưởng quầy chào giá càng ngày càng cao."

"Ngươi thật là vô lý." Tiết Quan Hà bất mãn phản bác: "Rõ ràng là Ôn công tử đích thân nói năm vạn lượng."

"Không phải vì…" A Nại ngừng nói, hừ nhẹ một tiếng, xách theo Lương Thượng Quân rời đi.

Ba người đi vào phòng giường chung.

Nếu như Lục Kiến Vi muốn nghe, nàng có thể nghe được bất cứ lúc nào. Nhưng nếu như nàng đã đáp ứng với Ôn Trứ Chi thì nhất định phải chú ý đến chữ tín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-309.html.]

"Chưởng quầy, cơm nước chuẩn bị xong." Tiết Quan Hà đúng lúc nhắc nhở.

Lục Kiến Vi nở nụ cười cười.

"Ăn cơm thôi!"

Lương Thượng Quân bị áp chế bởi đạo cụ, năm vạn lượng xem như là tiền chuộc, số tiền này phải được tính vào tài khoản của khách điếm.

Năm vạn cộng với hai mươi sáu vạn trước đó, tổng cộng có ba mươi mốt vạn.

Nhà giàu số một họ Ôn quả nhiên rất giàu có.

Khách hàng lớn như vậy nên hợp tác nhiều hơn.

Một lát sau, cửa phòng giường chung được mở ra.

Lương Thượng Quân thất tha thất thểu đi ra, gương mặt đầy uể oải, chạy đến trước mặt Lục Kiến Vi bán thảm.

"Lục chưởng quầy, ngươi cứ tiếp tục ngược đãi ta đi, chuyện của Ôn công tử ta thật sự không làm được."

Giọng điệu của Lục Kiến Vi nhẹ nhàng: "Ta ngược đãi ngươi?"

"Không phải, là giam giữ ta." Hắn khom lưng xuống, hình như có chút run rẩy: "Ngài tiếp tục giam giữ ta đi."

Lục Kiến Vi: "Lãng phí lương thực."

"Vậy thì ngài thả ta ra?" Trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng: "Lục chưởng quầy, ngài thật là một người đẹp tâm thiện!"

Lục Kiến Vi cười nói: "Võ nghệ của ngươi không tầm thường, làm sao có thể bị mai một ở chuồng ngựa? Về sau công việc quét tước chuồng ngựa ta sẽ giao cho ngươi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sức lao động tốt như vậy, không cần phải bỏ một cách vô ích.

Lương Thượng Quân: "…"

Có tội cũng không đến mức đó đâu!

Tiết Quan Hà và những người khác nhiệt liệt hoan nghênh, Bát Phương điếm lại có thêm một tiểu nhị nữa.

"Chưởng quầy, phòng cho tiểu nhị không đủ, buổi tối hắn ngủ ở đâu?" Nhạc Thù hỏi.

"Còn một gian giường chung để trống, sống ở đó đi, cũng tiện cho Ôn công tử đến giao dịch với hắn bất cứ lúc nào."

"Vâng."

Lương Thượng Quân bất thình lình rùng mình.

Tiền đồ vô lượng.

Loading...