Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:57
Lượt xem: 65

“Đệ tử Võ Lâm Minh thì sao? Võ Lâm Minh có nhiều đệ tử như vậy, ngươi cũng chỉ là một dấu chấm mờ nhạt rong biển người i, không biết có gì đáng khoe khoang nữa.”

“Ngươi…”

“Dư sư huynh, ngươi nói ít chút đi.”

“Thất sư đệ, mấy ngày rồi hắn chưa nói, để hắn nói nhiều chút cũng không sao.”

“Thôi được.”

Thất sư đệ im lặng dịch xa ra chút.

“Ngươi nhìn xem, ngay cả sư huynh đệ cũng ghét bỏ ngươi.” Lương Thượng Quân không tiếc lời trào phúng: “Nghe nói ngươi không tìm thấy hung thủ tàn sát Chu gia, cho nên chạy tới hãm hại chưởng quầy của chúng ta, chậc chậc chậc, bây giờ đã biết hậu quả rồi chưa?”

Du Tiệm Thanh: “...”

“Còn có mấy người các ngươi nữa, đều là một lũ não ngắn, Lục chưởng quầy dễ chọc vậy sao? Trước khi các ngươi tìm đến đây không biết hỏi thăm à, bây giờ đã nếm được trái đắng chưa?”

Năm người còn lại: “...”

“Ngươi đừng nói nữa.” Nhạc Thù cắt ngang lời hắn: “Quét nhanh đi.”

“Ôi, ăn nhờ ở đậu khổ vậy đó, ngay cả một tiểu đồng cũng có thể dạy dỗ ta.” Lương Thượng Quân lắc đầu thở dài.

Nhạc Thù: Tên này còn lải nhải nhiều hơn cả A Nại ca.

Vất vả lắm mới rửa sạch xong chuồng ngựa, Lương Thượng Quân rửa tay, chạy tới tranh công với Lục Kiến Vi.

“Lục chưởng quầy, ta quét xong rồi.”

Hắn không đeo mặt nạ, mặc áo gai vải thô, thân hình cao gầy, mái tóc rối xõa bù xù trước trán, dù vậy cũng khó che đậy khuôn mặt tuấn tú.

Lục Kiến Vi lật sổ sách nói: “Gia thế của ngươi không tầm thường, sao lại làm nghề ăn trộm?”

“Gia thế không tầm thường? Ngươi nói ta sao?” Lượng Thượng Quân cười tự giễu: “Lục chưởng quầy, ngươi nhìn nhầm rồi, ta cô độc một mình làm gì có gia thế?”

“À.” Lục Kiến Vi còn lâu mới tin hắn.

Mới vừa nãy khi nghe thấy “gia thế không tầm thường”, Lương Thượng Quân nhất thời sửng sốt, điều này chứng tỏ suy đoán của nàng không sai.

Nàng không muốn tra hỏi đến cùng, chỉ muốn thử hắn một chút.

“Rửa sạch chuồng ngựa xong rồi thì đi quét sân đi.”

Lương Thượng Quân làm ra vẻ mặt đau khổ: “Lục chưởng quầy, bằng không ngươi cho ta một câu thống khoái, rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta?”

“Có tiền chuộc thân thì ta sẽ tha cho ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-312.html.]

“Nhưng chuyện họ Ôn muốn làm ta thật sự không làm được.”

“Vậy thì đi quét rác.”

Lương Thượng Quân vuốt tóc, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, đôi mắt hoa đào như xoáy sâu vào Lục Kiến Vi.

“Không biết Lục chưởng quầy đã thành thân hay chưa?”

Lục Kiến Vi cười lớn: “Chưa.”

“Có xem trọng ai chưa?”

“Chưa.”

“Vậy ngươi thấy ta thế nào?” Lương Thượng Quân liếc mắt đưa tình, đôi mắt hoa đào như chứa một hồ nước xuân.

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Có nhà không?”

“Không có.”

“Có xe ngựa không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“... Không có.”

“Tiền trong tiền trang có tới mười ngàn vạn lượng không?”

“...”

“Cái gì cũng không có thì ngươi lấy đâu ra dũng khí tự đề cử bản thân như thế?” Lục Kiến Vi lạnh lùng cho Lương Thượng Quân lui xuống: “Đi quét rác đi.”

Lương Thượng Quân nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, rầu rĩ chạy đi quét rác.

Lần đầu tiên hắn thấy nghi ngờ về nhan sắc của bản thân.

Khi quét đến bậc thềm, A Nại ngồi trên hành lang, hai chân bắt chéo, say sưa cắn hạt dưa.

Vỏ hạt dưa phun hết về phía chỗ Lương Thượng Quân đang quét.

“Ngươi đùng phun nữa được không?” Lương Thượng Quân không thể nhịn được nữa, chống chổi xuống đất, trợn mắt tức giận trừng A Nại: “Lịch sự một chút đi!”

A Nại hừ nói: “Nếu ngươi đồng ý với công tử thì đã không phải ở đây quét rác.”

“Ta bằng lòng dốc sức cho Lục chưởng quầy.” Lương Thượng Quân múa chổi, căm giận hì hục quét.

“Vậy thì đúng rồi, ta là khách của khách điếm, còn ngươi là tiểu nhị khách điếm, khi nào đến lượt tiểu nhị dạy dỗ khách nhân phải cư xử phải phép? Coi chừng ta tới chỗ Lục chưởng quầy tố cáo ngươi.”

“Ngươi tố cáo đi, đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ ta quét rác.”

A Nại đảo mắt: “Ta nghe nói khi trộm đồ ngươi cực kỳ kiên nhẫn, có đôi khi vì trộm đồ mà có thể không nhúc nhích tận mấy canh giờ liền.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Loading...