Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:01
Lượt xem: 70

“Mọi người uống chút trà, ăn chút điểm tâm đi.” Không biết từ khi nào Vân Huệ đã dọn bàn ra, xách theo ấm châm trà cho bọn hắn, còn đem ra chút điểm tâm.

Tiết Quan Hà kinh ngạc cảm thán: “Dì Vân, dì mang ra khi nào vậy?”

“Lúc bọn họ giao tiền cho chưởng quầy.” Nụ cười của Vân Huệ rất dịu dàng, nàng đưa bánh đậu đỏ đến trước mặt A Điều: “Ăn miếng đi con.”

A Điều nghe lời, đậu đỏ thơm ngọt mềm mại, nàng không nhịn được nheo mắt lại.

Hốc mắt Vân Huệ đỏ ửng: “Ăn nhiều chút đi con.”

A Điều ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi lại cầm một miếng lên, sau đó cúi đầu nghiêng người, ý từ chối rất rõ ràng.

“Dì Vân, ta cũng muốn ăn.” Tiết Quan Hà tinh nghịch giành lấy cái đĩa: “Tay nghề của dì tốt thật.”

Vân Huệ nở nụ cười: “Thích thì cứ ăn nhiều chút.”

“Vâng!”

Trong phòng khám, Lục Kiến Vi thông thạo hấp thu xong nội lực, nàng đút cho hắn một viện dược trị liệu nội thương, sau đó tự mình đả tỏa để tiêu hóa nội lực vừa tiến nhập thân thể.

Vết thương của La Thắng là do sát thủ cấp năm tạo thành, đối với Lục Kiến Vi mà nói chỉ có thể tính là lâu lâu có được miếng mồi ngon.

Mặc dù thanh tiến độ có tiến triển nhưng vẫn chưa đủ đột phá lên cấp sáu.

Có điều sau một canh giờ, nội lực đã hoàn toàn bị đồng hóa, chìm vào đan điền, lưu chuyển trôi chảy trong kinh mạch.

Lục Kiến Vi rời khỏi phòng khám, mở cửa sảnh ra.

Mọi người nghe tiếng nhìn sang.

Ánh tà dương rơi xuống rặng tây, dịu dàng phủ xuống tóc mai của nàng, khuôn mặt trắng trong như ngọc phát ra ánh sáng nhè nhẹ, vạt áo tung bay theo gió, đẹp đẽ xuất trần.

Trong nháy mắt, nàng tựa như không thuộc về thế giới này.

Tiết Quan Hà dẫn đầu hoàn hồn nói: “Chưởng quầy, ngài đói bụng chưa? Để ta đi nấu cơm.”

Lục Kiến Vi gật đầu: “Đi đi.”

Bọn tiểu nhị lập tức đứng dậy hành động, không thể để chưởng quầy bị đói!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-315.html.]

A Điều ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh, chờ Lục Kiến Vi dặn dò.

Lục Kiến Vi không khiến nàng thất vọng, cười nói: “Tính mạng của hắn đã không còn trở ngại, thương tích còn lại tự ngươi xử lý.”

Vừa dứt lời, tiểu cô nương đã cầm gói thuốc chạy tới phòng khám.

Lúc này ba người Cát trưởng lão mới phản ứng lại kịp.

“Lục chưởng quầy, vậy, vậy là xong rồi sao?”

“Cần gì phải lừa ngươi?” Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày, cố ý làm ra dáng vẻ mệt mỏi: “Nếu không yên tâm thì đợi A Điều khám xong chạy lại vào xem thử là được.”

Vân Huệ đau lòng nói: “Chưởng quầy vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ tạm trước đi.”

Nói rồi đưa qua một chung trà ấm.

Lục Kiến Vi mỉm cười nhận lấy, trà ấm xuống bụng, trong lòng ấm áp.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không phải là không tin, chỉ là…” Cát trưởng lão cảm thán: “Lục chưởng quầy có y thuật cao minh, đây là vinh hạnh của giang hồ.”

“Cát trưởng lão quá khen.” Lục Kiến Vi đặt chung trà xuống: “Nếu tiện thì giúp ta tuyên truyền rộng rãi.”

Giúp nàng kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

La Liên Hoàn nói thẳng: “Đâu cần chúng ta tuyên dương, chuyện ngươi cứu trị thành công thanh y sứ của Huyền Kính Tư đã lan truyền ra ngoài. Dọc đường đến đây chúng ta cũng có nghe thấy.”

“Là ai lan truyền?” Lục Kiến Vi tò mò không nhịn được hỏi.

“Chuyện này ta không biết rõ, Huyền Kính Tư tới tận nơi cầu y, chuyện này vốn cũng không giấu giếm, đã chẳng phải bí mật gì.”

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Cho dù là biết Huyền Kính Tư đến cầu y, nhưng làm sao người khác biết được ta trị thương gì?”

“Thanh y sứ kia bị người của Thiên Lí Lâu đả thương.” La Liên Hoàn buột miệng thốt ra: “Thiên Lí Lâu xem chuyện này như chiến tích lan truyền ra ngoài.”

“...”

“Ai đả thương? Tại sao lại phải hãm hại Phùng sứ? Làm như vậy thật quá đáng!” Nhạc Thù ở trong bếp nghe thấy, lập tức thò đầu ra bênh vực kẻ yếu.

La Liên Hoàn nhún vai: “Ai biết được. Dù sao bọn họ đã thấy khó chịu Huyền Kính Tư từ lâu lắm rồi, có thể làm trọng thương một thanh y sứ, tất nhiên phải gióng trống khua chiêng cho cả giang hồ đều biết.”

“Cấp sáu đả thương cấp bốn có gì đáng khoe khoang?” Trương bá lắc đầu thở dài: “Đúng là càn rỡ.”

Loading...