Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:05
Lượt xem: 52
Bảy người hoảng sợ hộc máu, ngã xuống đất.
Ba gã phụ tá khác cũng bị trọng thương, chật vật vô cùng.
Lục Kiến Vi đứng dựa vào lan can.
Nàng bị kỳ môn trận pháp che hai mắt, nhìn không được động tĩnh ở chuồng ngựa, nhưng sáu chấm xanh trên bản đồ hệ thống thì lại nhìn thấy rõ ràng.
“Chư vị rời khỏi khách điếm, tại sao không chào hỏi một tiếng?”
Mấy người: “…”
Nữ nhân này thật sự không phải là ma quỷ sao!
Đèn trong sảnh đã sáng lên.
Ánh nến mỏng manh chiếu qua cửa sổ, lẽ ra phải tô điểm cho tiền viện một màu cam mờ ảo.
Nhưng bị thủ thuật che mắt mê hoặc, tiền viện vẫn tối đen như mực.
Giọng nói của Lục Kiến Vi tràn đầy sự lạnh lẽo.
“A Điều, đánh thức bọn họ.”
A Điều buông mồi lửa, đến phòng tiểu nhị đút thuốc cho mấy người đang hôn mê.
Từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với nhiều loại độc, cơ thể sinh ra khả năng kháng thuốc, thuốc mê không mê hoặc được nàng, chỉ là bị ảnh hưởng bởi tiếng côn trùng kêu, cho nên sau khi nghe được tiếng của Lục Kiến Vi, nàng mới có thể tỉnh táo.
Trong lòng biết đã xảy ra chuyện ở khách điếm, nàng lập tức dậy thắp đèn.
Chốc lát sau, tất cả đám người Trương bá đều tỉnh lại, biết được có người đang làm chuyện xấu ở khách điếm, ai nấy cũng âm thầm tự trách.
Trương bá thở dài: “Là ta vô dụng, không thể chia sẽ nỗi lo với chưởng quầy, còn làm chưởng quầy phân tâm lo lắng.”
“Ta cũng vậy, ta chẳng thể giúp được gì.” Nhạc Thù cúi đầu.
Tiết Quan Hà siết chặt nắm tay: “Đám người này đúng là đáng chết.”
“Để ta đi xem tình hình.” Yến Phi Tàng cầm đao xông về phía cửa sảnh.
Cửa lớn mở ra, hắn chuẩn bị bước ra lại bị Nhạc Thù đột nhiên ngăn lại.
“Chờ một chút!”
Yến Phi Tàng quay đầu nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-318.html.]
“Không đúng.” Nhạc Thù nhìn tiền viện im ắng: "Tại sao không thấy người?”
Những người còn lại cũng lộ ra kinh ngạc.
“Là trận pháp.” Nhạc Thù nghiên cứu kỳ môn mấy tháng, nhìn ra một ít manh mối: "Bọn họ bố trí thủ thuật che mắt.”
Tiết Quan Hà vội vàng la lên: “Làm sao để phá giải?”
Nhạc Thù nhìn chằm chằm vào sân, trong đầu nhanh chóng tính toán, ngón tay không tự giác mà bấu chặt gấu quần, trong lòng thúc giục bản thân nhanh lên, phải nhanh hơn nữa.
Nhưng trình độ của người bày trận rõ ràng cao hơn hắn, hắn tiếp xúc với kỳ môn độn giáp mới mấy tháng, làm sao so được với người tu tập mười mấy năm?
Hắn càng sốt ruột, lại càng dễ dàng vây vào cạm bẫy của đối phương.
Trên lầu, Lục Kiến Vi cũng không vội.
Sáu người trong chuồng ngựa và bốn người tới hỗ trợ đều bị ép quỳ trên mặt đất, nàng có rất nhiều thời gian để rèn luyện kỳ môn thuật của Nhạc Thù.
“Từ từ suy nghĩ, đừng hoảng hốt.”
Thanh âm ôn hòa truyền đến, trong nháy mắt xoa dịu nôn nóng trong lòng Nhạc Thù, hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, dốc hết sức phá giải trận pháp ở tiền viện.
Tiết Quan Hà tới gần A Điều, nhỏ giọng nói: “Ta nhìn không ra cái gì cả.”
A Điều liếc nhìn hắn một cái, không hé răng.
“Ngươi biết y thuật, A Nhạc biết giải trận, chỉ có ta, cái gì cũng không biết.” Trong lòng Tiết Quan Hà chua xót, hổ thẹn và mất mát thiếu chút nữa nhấn chìm hắn.
“Ngươi biết nấu cơm.” A Điều nói.
Tiết Quan Hà cúi mặt xuống: “Ngoại trừ cái này ra, ta cũng làm không được gì.”
Còn chỉ biết gây cản trở.
“Luyện công, trở nên mạnh hơn.” Yến Phi Tàng nói: "Từ ngày mai trở đi ngươi lên sông luyện đao với ta.”
“Được!”
“Cấn cung ly vị… Không đúng không đúng,” Nhạc Thù nhíu mày: "Là khảm vị, chắc là……”
“Trạch Thủy Khốn, Địa Sơn Khiêm.” Một giọng nói ôn hòa vang lên: "Ngươi thử xem.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Nhạc Thù sáng lên, đầu óc trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, rốt cuộc tìm được sợi dây kia!
Hắn nhắm mắt lại, vẻ ngoài vốn có của khách điếm rõ ràng khắc vào trong đầu.
Đây là hắn tự mình giám sát xây dựng, hắn đối với tòa viện này vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại đều có thể xây dựng ra mỗi một chi tiết.