Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:31:28
Lượt xem: 62
Tưởng ra chợ mua rau sao? Còn muốn kỳ kèo mặc cả.
Võ kỹ có nhiều cách mấy cũng không thể bạ đâu học đó, Lục chưởng quầy khẳng định sẽ không đồng ý.
Thế nhưng Lục Kiến Vi lại nói: “Đương nhiên có thể, có điều trước mắt trong tay ta chỉ có kiếm pháp, đao pháp và chưởng pháp, võ kỹ khác cần mất chút thời gian.”
Tiết Bình Sơn lập tức nói: “Lục chưởng quầy cần gì cứ việc phân phó, Tiết mỗ làm được nhất định sẽ không từ chối!”
“Thu thập các loại võ kỹ có chút phiền phức.” Lục Kiến Vi uyển chuyển nói.
Tiết Bình Sơn hiểu ý: “Quan Hà có thể ở lại khách điếm học võ nghệ cùng ngài, Tiết mỗ vô cùng cảm kích, ngày mai ta chắc chắn sẽ dâng lên lễ vật nhập học, hy vọng Lục chưởng quầy chớ chối từ.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Tiết lão bản khách sáo rồi.”
Nói xong cả chủ lẫn khách đều vui.
Sau khi ăn xong, Tiết Bình Sơn cưỡi xe ngựa rời đi, để lại Tiết Quan Hà tại đây. Thiếu niên rất biết điều, giành dọn chén đũa với Chu Nguyệt và Trương bá.
“Tiểu Tiết.” Lục Kiến Vi lên lầu ba một chuyến, sau đó cầm hai quyển sách đi ngược trở xuống, gọi Tiết Quan Hà lại đưa cho hắn: “Một quyển là tâm pháp phù hợp với căn cốt của ngươi, nhớ phải dốc lòng tu tập. Quyển còn lại là chưởng pháp, ngươi luyện thử xem sao, nếu có chỗ không hiểu thì có thể thọ giáo Trương bá, hắn là cao thủ dùng chưởng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương bá nghe vậy không khỏi tâm can ngứa ngáy. Không biết quyển chưởng pháp đó so với Liệt Phong Chưởng của hắn cái nào lợi hại hơn?
“Đa tạ chưởng quầy!” Tiết Quan Hà vui vẻ ra mặt, ôm hai quyển sách lập tức trở về phòng nghiên cứu, đi chưa được mấy bước lại trở về hỏi: “Chưởng quầy, ta ngủ ở đâu?”
Lục Kiến Vi đang lên lầu, đầu cũng không quay lại.
“Lầu một phòng tiểu nhị, A Nguyệt, ngươi thay hắn sắp xếp.”
Nàng còn phải chạy nhanh lên lầu xem hậu lễ Tiết gia đưa tới!
Bên trong hộp gỗ tổng cộng có ba tấm ngân phiếu, mỗi tấm trị giá một ngàn lượng, cộng lại là ba ngàn lượng. Tám viên trân châu, viên nào cũng phẩm chất thượng giai, giá thị trường một viên cũng ít nhất ba trăm lượng.
Lại cộng thêm số dư trong tài khoản cá nhân, hiện tại Lục Kiến Vi sở hữu hơn 5800 lượng bạc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-33.html.]
Nàng mở ra hệ thống thương thành.
Bất Vấn Lưu Niên, Sơ Tinh Kiếm Quyết, Quyển Sương Đao Pháp cộng lại cần 4000 lượng, Xuân Thu Dược Kinh một quyển 5000 lượng.
Nàng suy nghĩ một lúc vẫn quyết định chọn mua ba quyển kia trước. Trong thế giới nguy hiểm rình rập này, có giá trị vũ lực cao mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân và những người xung quanh.
Lục Kiến Vi nhấp vào giao dịch, tài khoản còn dư 1800 lượng. Nàng dạo một vòng danh sách vũ khí, đột nhiên dừng mắt ở một kiện hàng.
“Tiểu Khách, ta nhớ thương phẩm đầu tiên không phải cái này?”
Hệ thống: “Sau khi ngươi lựa chọn Sơ Tinh Kiếm Quyết và Quyển Sương Đao Pháp, thương thành sẽ vì ngươi đề cử vũ khí thích hợp, chỉ có vũ khí thích hợp mới có thể phát huy tối đa uy lực của kiếm pháp và đao pháp cùng bộ.”
Lục Kiến Vi: “……”
Hệ thống muốn nhổ sạch lông dê trên người nàng sao!
“Cho nên ngươi căn bản không quan tâm người khác có tặng lễ vật hay không, cũng không quan tâm trong tài khoản khách điếm có bao nhiêu tiền, dù sao tiền ta kiếm được cuối cùng cũng tiêu vào trong thương thành.”
Hệ thống: “Nhưng tri thức mà ngươi học được là vô giá.”
Lục Kiến Vi không phục: “Nhưng đạo cụ mang tới tri thức giá cả trên trời!”
Thương phẩm đầu tiên là Sơ Tinh Kiếm giá bán 1500 lượng, bằng giá với Sơ Tinh Kiếm Quyết, thương phẩm thứ hai là Quyển Sương Đao cũng đồng giá Quyển Sương Đao Pháp.
Lục Kiến Vi không thể không nghi ngờ: “Tiểu Khách, ngươi không phải đề cử cho ta hàng tồn kho đó chứ, cố ý tạo ra lý do siêu cấp tinh phẩm không ai luyện được lừa ta đốt tiền vào nó?”
“Chúng ta hiện tại như cây liền cành, ta sẽ không làm chuyện gây tổn hại cho khách điếm.” Tiểu Khách nghiêm túc giải thích.
“Được thôi, nhưng nếu ngươi bán rẻ hơn một chút thì thực lực của ta không phải sẽ càng tăng nhanh hơn sao?”
“Như vậy sẽ cổ vũ tinh thần không làm mà hưởng, tham lam vô độ.”
Lục Kiến Vi: “……”
Bỏ đi, muốn làm sao thì làm.