Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:45
Lượt xem: 53
Sau khi võ giả trúng độc, cần kịp thời dùng nội lực áp chế độc tố lan ra khắp kinh mạch, hoàn toàn không thể tùy tiện động đến nội tức.
Nhưng tình huống của Ôn Trứ Chi rõ ràng còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều.
Hắn đã trúng độc nhiều năm, vẫn luôn dùng nội lực và dược vật để áp chế độc tố, dẫn đến đi lại không tốt. Độc tố dần hướng tới trạng thái ổn định, cho dù vận dụng nội tức cũng sẽ không tạo thành hiệu quả nghiêm trọng đến vậy.
Hắn như thế này trái lại khá giống độc tố xâm nhập vào kinh mạch.
Chỉ huy sứ Huyền Kính Tư chưa từng lấy mặt thật gặp người, nghĩ lại có lẽ cũng không phải thần bí, mà là không thể gặp người.
Vận chuyển nội lực cần kỳ kinh bát mạch, kinh mạch phân bố ở khắp tứ chi, nhưng không bao gồm mặt người. Vì để không ảnh hưởng đến hành động, cũng chắc chắn có thể vận chuyển nội lực dễ dàng, cho nên chỉ đành bức độc tố lên trên mặt.
Từ tứ chi ép đến trên mặt, cũng không phải đi qua toàn thân một lần.
Lục Kiến Vi quả quyết dặn dò: "Chuyển hắn lên giường."
A Nại nghe vậy, vội vàng đẩy xe lăn đến bên giường, muốn đỡ Ôn Trứ Chi lên.
"Không cần, ta tự mình lên." Ôn Trứ Chi ho nhẹ vài tiếng, chống đỡ mép giường, đảo một vòng đã ngồi lên trên giường.
Chỉ với một động tác dường như tiêu hao hết tất cả sức lực của hắn. Khí lực tản ra, hắn lập tức lảo đảo, suýt chút là cái ót đã va vào cây cột trên đầu giường.
Lục Kiến Vi vừa lúc đứng ở đầu giường, vô thức đưa tay giữ được, ngón tay kéo trúng dây buộc tóc, dây buộc tóc lập tức đứt lìa, tóc dài trút xuống, một làn tóc như tơ lụa lập tức phủ kín cánh tay nàng, che phủ trên gối.
"Cẩn thận."
Ôn Trứ Chi hơi mờ mịt, khi tỉnh táo lại thì lập tức muốn cười, nhưng ngay cả sức để cười cũng không có, trong mắt hàm chứa ý cười, bờ môi khẽ nhúc nhích, giống như đang nói đa tạ.
"Các ngươi đều ra ngoài đi." Lục Kiến Vi nói.
Tiết Quan Hà dẫn A Nại rời khỏi phòng.
Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Lục Kiến Vi đỡ Ôn Trứ Chi nằm thẳng lại, bắt cổ tay của hắn, một tay khác thì vuốt nhẹ ống tay áo của hắn, lại bị hắn trở tay ngăn cản.
"Thế nào, không được nhìn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-346.html.]
Ôn Trứ Chi hít thở vài lần, dùng hết toàn bộ sức lực để nói: "Không đẹp."
"Ta là đại phu, ngươi là bệnh nhân, có đẹp hay không thì trong mắt ta đều như nhau. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng của ngươi trong lòng ta."
"Ta có... hình tượng gì?"
Lục Kiến Vi cười khẽ: "Nhiều tiền, dễ nhìn."
"Quá khen rồi." Ôn Trứ Chi thả tay ra, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên mặt của nàng.
Ống tay áo được vuốt lên đến khuỷu tay, màu da của hắn thiên về trắng, kinh mạch có thể thấy rõ ràng, chẳng qua kinh mạch vốn nên là màu xanh hoặc tím nhạt thì nay lại có dấu hiệu biến thành màu đen.
Lục Kiến Vi thấy vậy thì nhíu mày.
"Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Khóe môi Ôn Trứ Chi hơi nhếch lên: "Tạm thời không c.h.ế.t được."
"Đánh nhau có cần phải di chuyển độc tố không?" Lục Kiến Vi đưa tay mở vạt áo của hắn ra.
"Lục chưởng quầy." Ôn Trứ Chi bắt lấy cổ tay của nàng, trong mắt dường như có gợn sóng.
Lục Kiến Vi chau mày.
"Nếu ngươi không muốn trị thì tới đây làm gì? Về Nam Châu c.h.ế.t trong nhà không phải tốt hơn sao?"
"Ta không có ý này."
"Vậy là vì ngại?"
"..."
"Xem như vậy đi." Lục Kiến Vi xốc vạt áo của hắn lên, lộ ra lồng n.g.ự.c trải đầy gân đen: "Như này còn chưa c.h.ế.t được, ngươi vẫn có thể chống đỡ được vài năm."
Ôn Trứ Chi tránh khỏi tầm mắt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Mượn cát ngôn của ngươi."
"Ngươi là ỷ vào nội lực của mình thâm hậu thì có."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lục chưởng quầy... Cớ gì lại nói ra lời này?"
Lục Kiến Vi lấy ngân châm ra, lưu loát đ.â.m vào các huyệt vị quan trọng, tay ghim vô cùng vững vàng, ánh mắt cũng chẳng hề do dự, giống như một lão đại phu đã hành nghề mấy chục năm, từng chữa trị qua hàng nghìn bệnh nhân mới có thể có châm thuật thành thạo như thế.