Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:03:11
Lượt xem: 42
"Không biết." Tiết Quan Hà không thèm để ý chuyện này, điều hắn không hiểu được chính là: "Hồng bang chủ không thể quy phục trước Thiên Lí Lâu nhưng lại có thể cầu xin chưởng quầy giúp đỡ, vì sao vậy?"
Về bản chất, không phải cùng một cách làm hay sao?
A Nại hỏi: "Ngươi có biết sư môn của Lục chưởng quầy nhà ngươi không?"
"Không biết."
"Vậy thì sáng tỏ rồi, người Hồng bang chủ cầu cứu chính là Lục tán khách, có liên quan gì đến sư môn của nàng đâu?"
"Ta hiểu rồi."
Tiết Quan Hà lại nói: "Có Yến đại ca xuất mã, Trường Kình Bang nhất định không dám tùy ý động thủ."
"Cũng không chắc."
"Vì sao? Yến đại ca đã đột phá cấp sáu mấy năm, vị kia của Trường Kình Bang chỉ mới đột phá cấp sáu, không thể nào đánh không lại."
A Nại nhướng mày: "Nếu như Trường Kình Bang cũng tìm chỗ dựa thì sao?"
"Hắn có thể tìm được chỗ dựa còn lợi hại hơn Yến đại ca?"
"Yến đại ca nhà ngươi chỉ là đao khách đệ nhất giang hồ, cũng không phải đệ nhất giang hồ, người lợi hại hơn hắn còn có rất nhiều"
"Không thể nào." Chính bản thân Tiết Quan Hà cũng có chút không xác định.
Ba ngày cứ thế trôi qua.
Vào một ngày rất đỗi bình thường, Yến Phi Tàng chào đón ánh bình minh, bước lên thuyền của Thanh Long Bang, đi theo bọn họ đến chỗ giao đường thủy giữa hai châu.
Đi tới đi lui chỉ cần bốn canh giờ, nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, bọn họ sẽ chiến thắng trở về trước khi mặt trời xuống núi.
Lục Kiến Vi đọc sách cả một ngày, cảm thấy chóng mặt nhức đầu, ra khỏi phòng, dựa vào lan can nhìn ra mặt sông xa xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-364.html.]
Đột nhiên, một chiếc thuyền rẽ qua sông, từ từ tiến về phía khách điếm.
Lá cờ trên con thuyền tung bay phần phật, chữ "Kình" cực lớn đập vào mắt.
Một bóng người hiên ngang đứng ở đầu thuyền, khí thế nghiêm nghị.
Đó là Võ Vương cấp bảy!
Yến Phi Tàng không ngờ bản thân sẽ thua nhanh như vậy.
Hắn rời đi với kế hoạch đã vạch sẵn, trở về với mặt xám mày tro, mặt mũi của đao khách đệ nhất giang hồ đều bị mất sạch.
Còn may người đánh bại Yến Phi Tàng cũng không sỉ nhục hắn, ngược lại chừa cho hắn một chút thể diện.
Thuyền lớn giương buồm xuất phát, từ con đường thủy giao nhau giữa hai châu đi về hướng Bát Phương khách điếm bên bờ sông Giang Châu.
Khách điếm được xây dựng bên cạnh dòng sông, từ mặt sông chỉ có thể nhìn thấy bức tường hậu viện cao lớn, tòa nhà ba tầng đứng sừng sừng xuyên qua tường viện, chỉ thẳng lên trời cao.
Ánh tà dương hắt lên mái nhà, những viên ngói lưu ly tỏa sáng rực rỡ.
Yến Phi Tàng không bị trói, nhưng huyệt đạo đã bị điểm, hắn ngơ ngác đứng trên tàu, nhìn qua tướng mạo không có gì thay đổi, người khác sẽ không chê cười hắn, nhưng trong lòng hắn lại không vượt qua được chướng ngại này.
Người đánh bại hắn là một vị Võ Vương cấp bảy, cũng dùng đao, đao pháp không thể nói tinh vi, nhưng mỗi chiêu thức đều lưu loát, không có một chút thủ pháp phức tạp cầu kỳ nào.
"Đây là Bát Phương khách điếm?" Người đứng ở đầu thuyền đột nhiên quay đầu lại.
Nàng mặc trên người một bộ kính trang màu đen, mái tóc được búi cao ở sau đầu, đường cong gương mặt có phần anh tuấn hơn so với những nữ tử bình thường, ánh mắt lạnh như sao, cái mũi cao thẳng, ngũ quan xán lạn kết hợp với đường nét gọn gàng, như một thanh đao vừa khí phách vừa tinh tế, có một nét đẹp lạ thường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Phi Tàng không biết thưởng thức mỹ nhân, nhưng lại tinh thông cái đẹp của bảo đao.
Hắn nhìn nàng, giống như nhìn thấy một thanh đao rực rỡ lấp lánh, trong lòng nảy sinh yêu thích rồi lại vô cớ khiếp đảm, không dám khinh thường.
Người nàng hỏi chính là Hồng Hạ ở bên cạnh Yến Phi Tàng.
Hồng Hạ đã nản lòng nằm liệt xuống đất, dựa vào cửa khoang thuyền, tủi nhục gật đầu.
Vốn tưởng rằng có đao khách đệ nhất giang hồ đến hỗ trợ, Trường Kình Bang chắc chắn sẽ bị đánh bại, ai ngờ Trường Kình Bang lại đi mời Võ Vương cấp bảy đến làm chỗ dựa.