Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:56
Lượt xem: 47
Đám người yên lặng chăm chú nhìn Đỗ Hàn Thu đang chật vật nằm trên mặt đất.
Phi thường lợi hại?
Đúng là nhìn không ra.
"Mời Đỗ võ sư tới đây." Lục Kiến Vi mỉm cười híp mắt nói: “Phiên điều trần cho phép mọi người nêu lên ý kiến, nếu Đỗ võ sư có ý kiến khác với mọi người, chúng ta cũng phải để hắn nói cho thống khoái.”
Yến Phi Tàng nhanh chân bước qua xách Đỗ Hàn Thu lên bằng một tay, sau đó ném xuống dưới bậc thang, n.g.ự.c vốn đang đau đớn bị đập lại càng thêm đau.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nói đi!”
Lần gần nhất Đỗ Hàn Thu chật vật như vậy vẫn là lúc hắn trúng độc trước mặt các khách nhân giang hồ, tóc tai bù xù chạy tới Thần Y Cốc cầu cứu.
Nghẹn khuất và uất ức mà hắn đã từng phải chịu dâng lên trong lòng, hắn hừ lạnh một tiếng:
"Nói thì nói!”
Từ dưới đất bò dậy, hắn phủi phủi bụi bặm, chuyển hướng đến đám người trong viện, vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo.
"Uông Trì Tiết đã chết, hung thủ g.i.ế.c người tùy ý sắp xếp như vậy, chư vị đều tin hết sao?"
Các phú thương không dám lên tiếng, nhưng nhóm khách nhân giang hồ lại không sợ.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, sao có thể là sắp xếp, ngươi nghĩ chúng ta đều là đồ đần sao?”
"Không sai, chúng ta cũng thấy rõ ràng, chính là họ Uông kia đã g.i.ế.c cả nhà người ta, đoạt diệu pháp của người khác, sau mười năm khổ chủ đến đây báo thù, có gì không thể?”
"Đỗ võ sư, cho dù ngươi là thân thích Đỗ thị, cũng không thể bất công như thế chứ?”
Thứ khách nhân giang hồ để ý chính là lấy ân trả nghĩa, có thù tất báo là quy tắc làm việc của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-387.html.]
Bởi vì Uông Trì Tiết g.i.ế.c người đoạt bảo là “nhân”, bị người trả thù phản sát là “quả”.
Hiện giờ nhân quả này đã chấm dứt, người bên ngoài không có tư cách xen vào.
Nhưng mà Bình Vu g.i.ế.c Uông Trì Tiết, Đỗ thị làm vợ hắn, muốn vi phu báo thù cũng có thể hiểu được, bây giờ phải xem ai có vũ lực cao hơn.
Chuyện như vậy cũng không hiếm trên giang hồ.
Hôm nay ngươi g.i.ế.c hắn, ngày mai hắn g.i.ế.c ngươi, vô cùng vô tận, tràn ngập đao quang kiếm ảnh và gió tanh mưa máu.
Nhóm giang hồ khách phản bác Đỗ Hàn Thu, phần lớn là bởi vì việc không liên quan đến mình, nên có thể đứng trên lập trường khách quan, cũng là vì nể mặt Bát Phương khách điếm.
Đỗ Hàn Thu hừ lạnh một tiếng.
"Hắn chứng minh chính mình là khổ chủ như thế nào? Hắn nói mình chính là người Sở gia năm đó thì phải đúng là như vậy sao? Hắn nói phương pháp nuôi tằm là của nhà hắn, có chứng cớ gì không? Hắn nói kẻ g.i.ế.c người phóng hỏa chính là Uông Trì Tiết, các ngươi tin thật sao? Nếu như hắn chỉ vừa vặn biết được chuyện này, tìm một cái cớ, giả dạng thân phận khổ chủ, cố ý thoát tội thì sao?”
Đám người im lặng, hình như hắn nói cũng không phải không có đạo lý.
Bình Vu cười lạnh: "Chắc ngươi không biết, ngày thường ta và nương rất giống nhau, tùy tiện tìm một người ở thôn Sở gia đã từng gặp qua nương đều sẽ nhận ra ta, còn vấn đề gì nữa không?”
Những lời nói dối như vậy có thể dễ dàng bị chọc thủng, hắn cũng không cần phải nói dối.
Đỗ Hàn Thu nghẹn lời, bây giờ hắn cũng không thể đến diệt thôn Sở gia được. Nhưng người trong tộc cầu xin hắn chủ trì công đạo, nếu hắn không thể hoàn thành thì biết để mặt mũi ở nơi nào?
"Trên đời cũng không phải là không có người lớn lên giống nhau.”
"Nực cười.” Bình Vu cười giận dữ: “Trùng hợp ta lại có diện mạo giống người sống sót Sở gia năm đó, cũng trùng hợp ta cũng có thù với Uông Trì Tiết, ta lại trùng hợp có văn thư của Uông Trì Tiết, tất cả sự trùng hợp trên đời này đều bị ta gặp phải, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao? Chư vị cảm thấy có khả năng sao?”
"Không có khả năng.”
"Nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy được?”
"Đỗ võ sư, ngươi cũng đừng cố cưỡng cầu nữa, Uông Trì Tiết đáng chết, ngươi kêu oan cho hắn làm gì?”
Đỗ Hàn Thu kiêu căng nói: "Ta nói rồi, hắn chỉ mượn cớ g.i.ế.c Uông Trì Tiết và Sài Côn, ta cũng không nói hắn có thù với cả hai người.”