Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:06
Lượt xem: 67
"Ai quan tâm hắn có thoải mái hay không!” Lam Linh vội vã trả lời một câu, lại kịp phản ứng lại, đôi mắt đẹp trừng lớn: “Ngươi có ý gì hả? Sao ta có thể coi trọng một người què được?”
"Ta thấy mấy ngày nay ngươi tận dụng mọi thứ, muốn chuyển đề tài tới trên người Ôn công tử, còn tưởng rằng ngươi...”
"Nói mò! Ta chỉ lo ngươi bị hắn lừa gạt!” Lam Linh thở phì phò nói: “Lục chưởng quầy, ta biết ngươi yêu tiền, nhưng hắn có tiền đến đâu thì ngươi cũng không thể tin vào mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt được, chơi đùa nam nhân thì không sao, nhưng đừng trả giá thật lòng.”
Nam nhân đang ngồi: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảm giác đầu gối mình bị trúng một tên.
Lục Kiến Vi: Phản ứng cũng rất nhanh, trực tiếp dẫn dắt âm mưu quỷ kế thành đề tài nam nữ.
Nàng nhướng nhướng mày, nói: "Đa tạ lời khuyên đầy kinh nghiệm của Lam cô nương, ta đã nhỡ kỹ, có thể ăn cơm chưa?”
"Vừa nhìn đã biết không nghe lọt tai.” Lam Linh nói thầm: “Người thọt có gì tốt?”
A Nại hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lại kìm lại không nói gì.
Chờ cơm nước xong xuôi, về đến phòng, hắn không nhịn được nổi giận: "Công tử, nàng nói quá đáng, có rất nhiều cô nương coi trọng người, lúc chúng ta ở Nam Châu, ngày nào cũng có bà mối tới cửa.”
"Mỗi người đều có sở thích của mình.” Ôn Trứ Chi hoàn toàn không để ở trong lòng.
A Nại đột nhiên xích lại gần, nháy mắt ra hiệu.
"Vậy công tử cảm thấy Lục chưởng quầy sẽ thích kiểu người như thế nào? Nàng yêu tiền như vậy, nhất định sẽ thích có tiền phải không? Khoản này thì chúng ta vẫn còn có chút sức cạnh tranh.”
Ôn Trứ Chi gõ sách vào đầu hắn.
"Đi luyện công đi.”
"Ồ.” A Nại quay người đi vài bước, đầu lại dò xét trở về: “Công tử, thứ người viết rốt cuộc có phải thơ tình hay không?”
"Lắm miệng, phạt ngươi chép Tĩnh tâm chú một trăm lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-394.html.]
"Đừng nha, ta không nói, ta không nói nữa, xin công tử thương xót tha cho ta một lần đi.”
"Hai trăm lượt.”
"Ta đi ngay!”
Trên lầu ba, Lục Kiến Vi mở sổ tay.
Chữ trong sách vừa viết không lâu, còn chưa khô, tản ra mùi mực thoang thoảng.
Nét chữ cứng cáp, thiết họa ngân câu, không nhìn ra được chút cẩu thả nào, làm gì có nửa phần lực đạo mà ma bệnh nên có?
Thứ được viết trong cuốn sổ chính là nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lâm Tòng Nguyệt.
Theo tin tức giang hồ, dưới sự vây công của các khách nhân giang hồ, Lâm Tòng Nguyệt tự sát mà chết, về phần t.h.i t.h.ể xử lý như thế nào, không ai nhắc tới.
Nhưng bên trong sổ tay lại viết rất rõ ràng.
Sau khi Lâm Tòng Nguyệt chết, đám người không c.h.é.m nàng thành muôn mảnh đã là nhân từ, ném luôn t.h.i t.h.ể nàng ở nơi hoang dã, mặc cho dã thú chia nhau ăn.
Lúc đó Huyền Kính Tư vừa được thành lập mấy năm, không có cách nào đối kháng chính diện với khách nhân giang hồ, chỉ có thể âm thầm chú ý việc này, sau đó tránh khách nhân giang hồ, bí mật mang t.h.i t.h.ể về.
Cái gọi là tự sát, là uống thuốc độc mà chết.
Lâm Tòng Nguyệt nuốt độc dược vào bụng c.h.ế.t ngay tại chỗ, căn bản không kịp cứu chữa.
Bọn họ phát hiện trên người Lâm Tòng Nguyệt có một trang giấy, hình như là một phần của phương thuốc, nhưng có mấy chỗ trên trang giấy đã bị m.á.u dính lên, không có cách nào phục hồi như cũ, y sư đã nghiên cứu tàn phương kia rất lâu, cũng không hiểu được bí ẩn trong đó.
Bên trong sổ tay của Ôn Trứ Chi miêu tả kỹ càng, giúp Lục Kiến Vi có cái nhìn tương đối trực quan dễ hiểu.
Trước khi chết, hẳn là Lâm Tòng Nguyệt đang nghiên cứu giải dược của một loại độc nào đó, nhưng khách nhân giang hồ tới quá nhanh, nàng chỉ có thể lựa chọn uống thuốc độc mà chết.
Cả đời này nàng nổi danh nhờ y thuật, lại bởi vì độc thuật mà mang tiếng xấu, cuối cùng c.h.ế.t bởi độc dược, thực sự khiến người ta thổn thức.
Trước mắt, tàn phương đang được niêm phong trong hồ sơ của Huyền Kính Tư, nếu có thể lấy được tàn phương, lại lấy được một nửa khác của bản chép tay sách thuốc của Lâm Tòng Nguyệt, có lẽ sẽ có thể phá giải phương thuốc này.