Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:13:01
Lượt xem: 32
"Muốn khóc thì biến ra ngoài mà khóc."
Những tiếng trách móc táo bạo liên tiếp vang lên, đều là từ khách nhân giang hồ trong khách điếm.
Nơi đây rất gần Thần Y Cốc, người ở trọ phần lớn là võ giả đến đây cầu y, từng người đều có chuyện phiền muộn trong lòng, nghe thấy tiếng khóc của trẻ con thì dĩ nhiên sắc mặt cũng không tốt.
"Xin lỗi chư vị, hài tử quá nhỏ, còn chưa biết gì, lại bị bệnh, đau quá nên nhịn không được nữa mới khóc lên, trước đó ta đã điểm huyệt ngủ cho hắn, nhưng phong bế huyệt ngủ lâu quá cũng sẽ làm tổn thương cơ thể, thật sự không còn cách nào." Nam tử hổ thẹn nói lời xin lỗi.
Có người khác nói: "Như vậy cũng không được, ồn quá rồi, các ngươi rời khỏi khách điếm đi, tùy tiện tìm một chỗ không người nào đó, muốn khóc thế nào thì khóc."
"Đúng đó, ông đây vừa mới ngồi xuống, suýt chút đã tẩu hỏa nhập ma."
"Mau biến đi, đừng phiền lão tử đi ngủ."
"Điểm huyệt ngủ mà thôi, không tổn thương đến cơ thể được, nếu ngươi không muốn, ông đây giúp ngươi là được mà."
Phụ nhân khóc lóc cầu xin: "Hài tử nhà ta bị bệnh, thực sự không thể điểm huyệt nữa, bên ngoài đã là hơn nửa đêm, hắn không thể trúng gió...."
"Mặc kệ hắn có trúng gió hay không, quấy rầy ông đều là đồ đáng chết!"
Cũng có người tốt bụng lên tiếng.
"Một đứa nhỏ không hiểu chuyện, so đó với hắn làm gì? Các người lúc nhỏ chưa từng khóc qua à?"
"Đúng đó, hài tử nhà ai mà không khóc, không cần trách móc nặng nề như thế.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hài tử bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Nếu quá đau đớn, không thì cho hắn uống chút dược giảm đau."
Ba người Lục Kiến Vi cũng bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh.
"Tiểu Đào, đốt đèn lên." Thượng Quan Dao ôm n.g.ự.c đứng dậy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt.
Tiểu Đào đốt đèn, ánh nến lập tức tỏa sáng khắp cả phòng.
Thượng Quan Dao hất tóc, ngồi ở trên giường, mày ngài hơi nhíu nhẹ, sắc môi có chút nhợt nhạt.
"Tiểu thư, có phải người không thoải mái không?" Tiểu Đào ngồi ở mép giường, giống như tòa núi nhỏ: "Ta đi lấy thuốc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-415.html.]
Thượng Quan Dao lắc đầu: "Ta chỉ nghe thấy tiếng ồn nên hơi hốt hoảng mà thôi."
Trước đó Lục Kiến Vi đối mặt với nàng, nhìn ra kinh mạch của nàng trời sinh yếu ớt, không thể nào vận chuyển và tích trữ nội lực, kinh mạch yếu ớt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng, theo Lục Kiến Vi thấy, Thượng Quan Dao ở cả đời ở thư viện là phương án hợp lý nhất.
Nhưng người nào không muốn lang bạt giang hồ chứ?
Cho dù là Lục Kiến Vi, nhẫn nhịn ở khách điếm mấy tháng, cũng không nhịn được mà muốn ra ngoài thăm dò thế giới.
"Phiền chết!"
Một tiếng gào giận dữ nổ tung giữa khách điếm.
Ngoài phòng có người lướt qua, là một võ sư cấp năm, từ phía đông của lầu hai chạy đến phía tây, giống như muốn phá cửa đi vào.
Trong lòng hơi hoảng hốt, thực sự có người muốn ra tay.
Một luồng nội kình mạnh mẽ đánh tới, chỉ mới một chiêu, tên võ sư cấp năm đã bay ra khỏi khách điếm tựa như một trang giấy.
Cao thủ!
Còn là một cao thủ không dưới cấp bảy!
Võ giả kia bị đuổi ra khỏi khách điếm, phun ra một ngụm m.á.u tươi, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng nội lực của người ra tay không lường được, ở trước mặt hắn, đối phương chẳng khác gì sâu kiến.
Hắn hung hăng nuốt xuống cục tức, sau đó bóng dáng biến mất trong màn đêm.
"Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp." Phụ nhân nghẹn ngạo cảm kích.
Hài nhi vẫn không ngừng khóc nỉ non, không ai còn dám thô lỗ chửi rủa, nhưng tiếng khóc vẫn quấy nhiễu mọi người, tiếp tục không phải là cách tốt.
Đột nhiên, dường như có một lớp màn vô hình che khuất tiếng khóc nỉ này.
Tiếng khóc đột ngột dừng lại, khách điếm khôi phục dáng vẻ yên bình lúc đầu.
Mọi người không rõ vì sao, nhưng không thể truy hỏi đến cùng.
"Thật tốt, không khóc nữa." Tiểu Đào cao hứng nói: "Tiểu thư, người có thể tiếp tục nghỉ ngơi rồi."
Thượng Quan Dao gật đầu, lại nằm xuống lần nữa.
Lục Kiến Vi cũng quay lại ngồi xuống chỗ của mình lần nữa.