Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:16
Lượt xem: 61
Tôi tớ cấp năm hoàn hồn, cất giọng khàn khàn nói: "Trên giang hồ chỉ có 'Tầm Thường Khách' mới có thể áp chế nội lực, ngươi là Lục Kiến Vi. Không, không đúng, ngươi không có dịch dung."
"Hóa ra những mặt nạ dịch dung đó là do ngươi làm." Lương Thượng Quân châm chọc nói: "Thành phẩm quá mức thô ráp, chỉ cần liếc mắt một cái ta đã có thể nhận ra, khó trách nhãn lực của ngươi lại kém như vậy."
"Ngươi là ai?" Tôi tớ hỏi.
Lương Thượng Quân: "Ta là tổ tông của ngươi."
"Ta mệt rồi, ngươi đi mang ghế dựa đến đây rồi pha trà đi." Lục Kiến Vi sai sử không chút khách khí: "Nếu không muốn chủ nhân của ngươi bị c.h.é.m thành trăm mảnh thì phải nghe lời ta."
Tôi tớ: "…"
Hắn không tự chủ được nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạc, trên đỉnh đầu người sau đã trọc một mảnh, m.á.u rỉ ra, trông chật vật đến cực điểm, không còn phong thái của Võ Vương cấp tám.
Làm sao điều này có thể xảy ra được?
Đây chính là Võ Vương cấp tám!
Tôi tớ nhận lệnh đi vào phòng mang ghế dựa ra, đặt ở hành lang, dọn chiếc bàn con và bếp trà ra, pha trà một cách thành thạo.
Hương thơm của trà lấp đầy đình viện.
Đôi phu thê kia quan sát đến bây giờ vẫn không hiểu xày ra chuyện gì.
Phụ nhân thật cẩn thận hỏi: "Thẩm nữ hiệp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
"Đừng vội, chờ đám người kia tới sẽ tự thấy kết cục."
Lục Kiến Vi ngồi trên ghế nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Công pháp vô danh đang vận chuyển trong cơ thể, từng bước một tiêu hoá nội lực vừa mới hấp thụ, thực lực cấp tám càng được củng cố.
Cảnh giới của Võ Vương quả nhiên không giống bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-441.html.]
Năm giác quan của nàng được phóng đại gấp mấy lần, chỉ cần nàng muốn, tất cả âm thanh cách Quy Hạc Cư vài dặm cũng lọt vào tai, có thể nhìn rõ đến từng sợi lông vũ của chim sẻ đậu trên cành, có thể ngửi được hương thơm thanh nhã của hoa mộc lan ở phía đông Vấn Tiên Trấn.
Nếu như cảm thấy quá ồn ào, nàng cũng có thể phong bế năm giác quan của mình bất cứ lúc nào, không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Cấp bậc, biểu cảm, động tác rất nhỏ của mọi người trong viện đều không thể lọt khỏi đôi mắt của nàng.
Chỉ trừ một người duy nhất.
Chỉ huy sứ của Huyền Kính Tư Bùi Tri, nổi danh giang hồ từ năm tuổi mười ba tuổi, đã mười sáu năm trôi qua, trong võ lâm chưa từng có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
Điệu thấp mà thần bí.
Võ Vương cấp tám chỉ mới hai mươi chín tuổi, thật là thiên phú trác tuyệt.
"Tiểu Khách, giới hạn cấp độ mà lúc nãy ngươi nói, tình hình cụ thể là như thế nào?" Lục Kiến Vi hỏi: "Võ kỹ ngươi bán cho ta đều bị giới hạn cấp bảy, xếp hạng của dược kinh và cấp bậc nội lực cũng khác nhau."
Tiểu Khách: "Cấp tám đã được coi là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, trừ phi Võ Vương cấp chín hoặc tông sư đích thân tới, nếu không tính mạng của ngươi không có nguy hiểm. Nhưng võ kỹ và y thuật của ngươi vẫn còn kém."
"Có vấn đề chứ." Lục Kiến Vi nói: "Bây giờ ta lợi hại như vậy, nếu như ám chỉ người khác mỗi ngày đưa hiếu kính, hẳn là ta có thể sớm tích cóp đủ tiền mua vé tàu về nhà rồi phải không? Vì sao ta phải đi nghiên cứu võ kỹ và y thuật nữa?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"…" Tiểu Khách trầm mặc một lát mới trả lời: "Tại sao người khác phải đưa hiếu kính cho ngươi?"
"Ôm đùi đấy."
"Ôm đùi thì phải nhận được lợi ích, nếu như không nhận được lợi ích nào từ chỗ ngươi thì ôm đùi có tác dụng gì?" Tiểu Khách cố gắng giảng đạo lý cho nàng: "Nếu như ngươi chỉ đơn thuần dùng quyền uy để chèn ép người khác thì hiếu kính thu được cũng không tính là thu nhập hợp pháp, không thể dùng để mua đạo cụ xuyên không."
Lục Kiến Vi: "Cho nên nói, ta vẫn phải mở cửa hàng kiếm tiền?"
"Không sai."
"Còn một vấn đề nữa, Đậu Đình và Thượng Quan Hạc đang muốn hãm hại ta, nếu như ta tịch thu tài sản của bọn họ, đó có phải là thu nhập hợp pháp không?"
"Ngươi không phải là nạn nhân duy nhất, những người bị hại còn lại đều cần được bồi thường."
"Điều này là đương nhiên."