Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:51:53
Lượt xem: 61
“Thánh nhân một khi xuất hiện vết nhơ thì sẽ bị người ta đẩy xuống thần đàn, Lâm Tòng Nguyệt chính là ví dụ điển hình.” Lục Kiến Vi tỉnh táo phân tích: "Ngươi thay ta truyền ra tin tức, chỉ cần nói Lục Kiến Vi coi tiền như mạng, tàn nhẫn vô tình, căn bản là không tốt như người ta nói, tóm lại, có thể chỉ cần nói ta có sai sót,không cần đề cập đến chuyện nguyên tắc.”
Lương Thượng Quân vô cùng khâm phục.
“Lục chưởng quầy, ta càng kính trọng ngươi. Nhưng mà lời nói của một mình ta, có lẽ không thể truyền bá rộng rãi được.”
“Vậy nên làm thế nào?”
“Tìm người viết thoại bản sẽ lan truyền nhanh hơn.”
“Được.” Lục Kiến Vi gật đầu: "Phải nhanh một chút, sau khi thoại bản viết xong đưa cho ta xem.”
“Ta sẽ xử lý tốt!”
Ba ngày sau, trên giang hồ xuất hiện một thoại bản mới, tên sách đơn giản dễ hiểu, gọi là Bát Phương nhân vật truyện, cùng một nhân vật được viết trong Thanh Thiên Nữ Hiệp.
Dù vậy mọi người vẫn hào hứng như trước, sôi nổi chạy tới hiệu sách mua sách.
Giang Châu, Tiết Quan Hà và Nhạc Thù cũng cùng nhau chạy tới mua vài cuốn, trở về chia cho mọi người.
Yến Phi Tàng đang luyện đao, không có hứng thú mà lắc đầu.
“Ta không xem thoại bản.”
“Là thoại bản viết về chưởng quầy, ngươi có chắc là không xem?”
“… Cho ta.”
Bọn tiểu nhị ngồi ở trong viện, xem đến rất hứng thú.
Thoại bản rất mỏng, chỉ có năm mươi trang, mọi người rất nhanh đã xem xong, sau khi buông sách xuống mọi người nhìn nhau không ai nói gì.
A Điều bình tĩnh chỉ ra: “Người viết nói chưởng quầy coi tiền như mạng.”
Tiết Quan Hà nhíu mày: “Còn nói nàng lạnh lùng như sương tuyết.”
“Còn bịa đặt chưởng quầy không biết may vá.” Vẻ mặt của Vân Huệ giận dữ.
Mọi người đồng thanh nói: “Nàng biết sao?”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-457.html.]
“Viết không sai.” Yến Phi Tàng đắn đo đánh giá một câu: "Lãnh khốc là đối với kẻ ác.”
“Thế nhưng ta cảm thấy thoại bản này đang đánh giá thấp chưởng quầy.” Nhạc Thù nhíu mày, trong lòng phẫn nộ.
Trương bá lắc đầu cười nói: “Ta thì cảm thấy quyển sách này viết rất tốt.”
“Vì sao?” Tiết Quan Hà khó hiểu: "Hai ngày gần đây lúc ra ngoài, rất nhiều người đều đang khen chưởng quầy, sách này vừa xuất bản, chẳng phải ảnh hưởng danh tiếng của chưởng quầy sao?”
Trương bá ý vị nói: “Thánh nhân không dễ làm.”
“Không sai.” Vân Huệ hiểu nhanh nhất: "Lục chưởng quầy tất nhiên là hoàn mỹ, nhưng người khác nâng nàng càng cao, ngày sau nếu có nước bẩn hất đến trên người nàng, nàng rất có khả năng…”
“Ta hiểu rồi!” Tiết Quan Hà nói tiếp: "Thì sẽ giống Lâm tiền bối.”
“Cho nên quyển sách này thật ra là có lợi cho chưởng quầy?” Nhạc Thù tò mò hỏi: "Vậy là ai viết?”
Trương bá cười ha hả nói: “Ai viết thì ta không rõ, nhưng ta đoán, có khả năng lớn là chưởng quầy tự mình hạ lệnh.”
“Chưởng quầy thật giỏi!” Sau khi Tiết Quan Hà hiểu rõ nguyên nhân trong đó, trong lòng càng thêm bái phục.
Yến Phi Tàng cũng gật gật đầu, nói: “Đúng thật.”
“Mấy ngày nay nghe nhiều sự tích của Lâm tiền bối, hiện tại luôn cảm thấy trên giang hồ tràn ngập âm mưu quỷ kế, thật sự khiến người ta không rét mà run.” Tiết Quan Hà chà xát da gà trên cánh tay: "Không biết khi nào chưởng quầy trở về.”
Nhạc Thù lấy hai tay chống cằm: “Ta cũng nhớ chưởng quầy.”
Quy Hạc Cư, Kinh Châu.
Trước khi Lục Kiến Vi trở về Giang Châu, Huyền Kính Tư và Thần Y Cốc kiểm kê xong tài sản của hai người Thượng Quan Hạc, Đậu Đình xong thì đưa một phần tới Quy Hạc Cư, coi như bồi thường cho người bị hại.
Số người bị hại quá nhiều, Lục Kiến Vi cũng chỉ có năm ngàn lượng, cộng thêm tòa đình viện này, bán đi cũng được năm ngàn lượng.
Có ít còn hơn không.
“Lục tỷ tỷ.” Thượng Quan Dao mang theo Tiểu Đào vào viện: "Hành lý của chúng ta đều đã thu dọn xong, khi nào xuất phát vậy, ta còn chưa từng đi Giang Châu đâu.”
“Thân thể ngươin khỏe hơn chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đã sớm khỏe rồi, mấy ngày chờ ở Thần Y Cốc chán muốn chết.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Nếu như vậy thì không chậm trễ nữa. Tiểu Lương, mang hành lý lên, chúng ta xuất phát.”
“Được thôi!”
Vì sớm ngày chạy về Giang Châu, Lục Kiến Vi cũng không thong thả dọc đường, mang theo chủ tớ Thượng Quan Dao và Lương Thượng Quân ra roi thúc ngựa, không quá ba ngày đã đến Chương Châu.