Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:10
Lượt xem: 40
Chưa được đi được vài bước, hắn lấy hết dũng khí hỏi: "Quân gia, dám hỏi đường đến Bát Phương khách điếm đi như thế nào?” Thủ vệ dò xét hắn vài lần rồi nói: "Ở hướng Nam của thành, đi về phía bên phải.”
"Đa tạ.” Thiếu niên lễ phép bái tạ, sau đó kéo xe đẩy chuyển hướng sang bên phải.
Phía sau truyền đến tiếng bàn tán khe khẽ.
"Lại một người tìm Lục chưởng quầy cứu mạng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhìn bộ dáng nghèo nhẵn túi của hắn, dám chắc không có tiền đi khám bệnh." "Đúng vậy.”
Thiếu niên rũ mắt, hai tay dùng sức kéo xe, gân xanh cũng nổi lên.
Mới sáng sớm mà tiểu nhị của Bát Phương khách điếm đã bắt đầu bận rộn.
Ngoài viện đã có một đội ngũ thật dài đang xếp hàng, Yến Phi Tàng ôm đao đứng đó duy trì trật tự đội ngũ.
Tiền viện được đặt một cái bàn nhỏ, Nhạc Thù ngồi sau thư án ghi chép tính danh quê quán, giới tính tuổi tác của người đến xem bệnh, cùng với triệu chứng bệnh tình.
Sau khi ghi chép xong thì phát thẻ số.
Người bệnh có chứng bệnh bình thường thì cầm thẻ số màu xanh, đi tìm A Điều chẩn đoán trị liệu là được, người bệnh nào có chứng bệnh đặc thù thì cầm thẻ số màu đỏ, cần Lục Kiến Vi tự mình ra tay.
Những người thân đi cùng bệnh nhân có thể ở bên ngoài viện, hoặc là vào sảnh chính, ở đây sẽ được nhóm Vân Huệ, Tiết Quan Hà phục vụ nước trà điểm tâm, đương nhiên vào đây là phải trả tiền.
Thượng Quan Dao dẫn theo Tiểu Đào cùng nhau hỗ trợ chiêu đãi khách nhân.
"Thượng Quan Dao cô nương, ngươi là khách quý của khách điếm, sao có thể làm những chuyện này được? Cứ để đó ta làm cho.” Vân Huệ dịu dàng khuyên nhủ.
Đôi mắt Thượng Quan Dao trong suốt, nói: "Vì sao lại không thể làm? Ta cảm thấy nơi này rất náo nhiệt rất thú vị, trước kia ở trong nhà, ta chưa từng vui vẻ như vậy.”
"Thế nhưng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-469.html.]
"Dì Vân, ta chỉ bưng nước trà, không sao đâu, nếu không thì ngươi đi hỏi Lục tỷ tỷ thử đi.”
Vân Huệ không lay chuyển được nàng, đành phải từ bỏ thuyết phục, lúc làm việc thường xuyên để ý, thấy nàng càng ngày càng thuần thục, thân thể cũng không thấy chút khó chịu nào mới dần yên lòng.
Lục Kiến Vi ở trong phòng tiếp tục nghiên cứu y thuật.
Nàng đã hiểu rõ toàn bộ y thư trong thư phòng Đậu Đình, mơ hồ chạm tới ngưỡng cửa thăng cấp, từ nhập môn đến thuần thục cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thu hoạch lớn nhất là có thể tìm ra giải pháp cho "chứng nội lực ký sinh".
Nàng cẩn thận nghiên cứu tâm đắc của Đậu Đình, lão đã tiến hành cải tiến phương pháp trị liệu của Lâm Tòng Nguyệt, dùng các loại dược liệu trân quý để áp chế nội lực hỗn loạn, bổ sung phương pháp kim châm phong mạch.
Hữu dụng thì hữu dụng thật đấy, nhưng mà chi phí quá lớn.
Người bình thường căn bản không dùng nổi.
Ý tưởng của lão có thể xưng là quái dị, dùng phương pháp kim châm phong mạch, chặn nội lực của người khác lại trong một đoạn kinh mạch, cũng chính là chia nội lực thành những bộ phận nhỏ để Thượng Quan Hạc có thể dùng nội lực tự thân áp chế độc tố.
Rủi ro rất lớn, chỉ cần một chút bất cẩn thì sẽ bị phản phệ ngay lập tức.
Nhưng bởi vì Thượng Quan Hạc cần những nội lực kia, nếu mục đích của bệnh nhân là thanh trừ nội lực của người khác, phương pháp như vậy cũng không đúng.
Phương pháp của Lâm Tòng Nguyệt mặc dù không hoàn hảo, nhưng ý tưởng lại có phần đơn giản.
Nội lực ký sinh không dễ chữa trị, nhưng mà là bởi vì nội lực rất khó kiểm soát, không có cách nào áp chế và điều hòa.
Ý tưởng của Lâm Tòng Nguyệt là dùng thuốc áp chế trước, sau đó lợi dụng tiềm năng của bản thân để xua đuổi hoặc luyện hóa.
Thế nhưng dùng thuốc gì áp chế, áp chế đến trình độ nào, dùng phương pháp gì để kịp luyện hóa, đây đều là những vấn đề nan giải.
Lục Kiến Vi hỏi: "Tiểu Khách, Tầm Thường Khách được ta tiện tay mua từ thương thành lúc mới đến đây, nhưng trên giang hồ lại không ai có thể giải được, khi đó ta không hiểu biết nhiều về giang hồ nên không cảm thấy có gì không đúng.”
"Có vấn đề gì không?” Tiểu Khách khó hiểu.