Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:22
Lượt xem: 62
Lương Thượng Quân cái khó ló cái khôn: "Các ngươi đi Tây Nam, hẳn là ngôn ngữ cũng không thông phải không? Vừa hay ta thông hiểu ngôn ngữ địa phương ở nơi đó, cũng có thể giúp một tay.”
Nói cũng rất có đạo lý.
Lục Kiến Vi dứt khoát đồng ý, coi như mang theo một phiên dịch miễn phí.
Nhóm tiểu nhị đều đã được an bài thỏa đáng, còn thừa lại các bằng hữu trong khách điếm.
Trong nội tâm Thượng Quan Dao muốn đi, nhưng Tây Nam nhiều chướng khí, nàng vốn là người yếu ớt, đi chỉ làm liên lụy người khác nên nói:
"Lục tỷ tỷ, ta thì không đi được. Nhưng mà lúc ở nhà, ta đã xem qua địa chí tương quan đến Tây Nam, bên kia rất bài ngoại, địa hình cũng rất phức tạp, còn có rất nhiều phong tục khác với Trung Nguyên, sơ suất cũng sẽ khiến dân bản xứ không vui. Ta có thể gửi thư về nhà, nhờ người gửi lại cho mấy quyển sách liên quan đến Tây Nam Tương đến đây, các ngươi tìm hiểu trước một chút, sau đó đi cũng không muộn.”
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "A Dao nghĩ rất chu toàn, vậy thì phiền ngươi rồi.”
Trong hệ thống Thương Thành cũng có ghi chép về Tây Nam, nhưng cũng chỉ giới thiệu khí hậu và hoàn cảnh địa lý ở nơi đó, một số tình huống cần nhân lực để khảo sát không được đề cập đến.
Dù sao thế cục Tây Nam cũng không phải là hình thành thì không thay đổi.
Thư viện Lô Châu tập hợp sách trong thiên hạ, ghi chép liên quan tới Tây Nam sẽ càng thêm phong phú toàn diện.
Nàng không có lý do từ chối.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía chủ tớ Ôn gia.
"Ôn công tử muốn tiếp tục ở tại khách điếm tĩnh dưỡng phải không?”
Ôn Trứ Chi cười đáp: "Thay vì tĩnh dưỡng ở khách điếm, không bằng theo Lục chưởng quầy đi tới Tây Nam, Tây Nam nhiều thảo dược trân quý, có lẽ khi Lục chưởng quầy tìm thuốc, cũng có thể tìm được dược liệu giải độc trên người ta.”
"Tây Nam xa xôi, ngươi thật sự muốn một đường xóc nảy sao?” Lục Kiến Vi đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi.
Ôn Trứ Chi: "Lục chưởng quầy đi Tây Nam mở tiệm, cần phải có một cửa hàng trước, nếu không ghét bỏ, Ôn mỗ có thể cống hiến. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-477.html.]
"Ngươi có cách gì sao?”
"Có.”
Lục Kiến Vi sảng khoái nói: "Vậy làm phiền Ôn công tử, đến lúc đó cứ tính cho ta, sẽ không thiếu ngươi một văn tiền nào.”
"Ôn mỗ tin tưởng nhân phẩm của Lục chưởng quầy.”
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người trở về phòng.
Bọn người Tiết Quan Hà bắt đầu sửa sang hành lý, Thượng Quan Dao chấp bút viết thư về nhà, Ôn Trứ Chi đưa tin đến Tây Nam.
Lục Kiến Vi cả người uể oải mềm oặt dựa vào ghế bập bênh, bảo Tiểu Khách mở một bộ phim, tay cầm trà sữa, gặm gà rán, quả thực không thể thoải mái hơn được nữa.
Kế hoạch cho chuyến đi Tây Nam đã bắt đầu, nhưng chưa thể xuất phát ngay lập tức, phải chờ thêm một thời gian nữa.
Thỉnh thoảng Lục Kiến Vi trị cho mấy bệnh nhân, thời gian còn lại hoặc là luyện đao, hoặc là luyện tập cổ thuật.
Tây Nam thịnh hành cổ thuật, đến địa bàn của người khác tóm lại phải biết người biết ta, cẩn thận chuẩn bị mới là quan trọng nhất.
Tuy nói Võ Vương cấp tám có lực phòng ngự mạnh hơn tuyệt đại đa số người bình thường, nhưng cổ thuật là một thứ thần bí khó lường, không thể quá mức chủ quan.
Ngoại trừ cổ thuật ra, Lục Kiến Vi còn chọn mấy món bàng môn tà đạo mà mình hứng thú để học, trong đó đạo thuật và ám khí được học nhiều nhất.
Kỹ năng cá nhân bao gồm: Bất Vấn Lưu Niên (4/7), Sơ Tinh Kiếm Quyết (4/7), Quyển Sương Đao Pháp (4/7), Xuân Thu Dược Kinh ( thuần thục ), Nhạn Quá Vô Ngân (7/9), Cổ Thuật ( nhập môn ), Phật Vân Thủ ( nhập môn ), Lưỡng Tam Điểm ( nhập môn )
Phật Vân Thủ là thuật trộm cắp, Lưỡng Tam Điểm là công phu ám khí, cả hai đều là võ kỹ cực kì tinh diệu, Lục Kiến Vi tuân thủ nguyên tắc kỹ xảo nhiều không đè người, học tương đối hăng hái.
Nàng lại nhìn vào tài sản cá nhân một lần nữa.
Lúc trước ở Giang Châu, nàng đã kiếm được không ít tiền tài từ các nhóm thế lực Thanh Long Bang, Võ Lâm Minh, Thiên Lí Lâu, trừ đi một ít đã chi tiêu và số lẻ, tài sản hiện giờ của nàng là một ngàn bảy trăm vạn lượng.
Sổ sách của khách điếm không quá ba trăm vạn lượng, nhưng Lục Kiến Vi đã là Võ Vương cấp tám, ý nghĩa tồn tại của đạo cụ đã không còn lớn như trước, nàng không cần thăng cấp đạo cụ khách điếm nữa.